Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1729 - Chư Thiên đại va chạm (5)

Oành——
Bên ngoài hàng trăm hằng niệm, đột nhiên trỗi dậy dư âm của cuộc chiến tranh kịch liệt, xông vào ý chí cảm nhận của Bạch Đông Lâm.
“Ha ha ha! Khổ Nhai, không phải ngươi cho rằng ngươi có thể trốn thoát đấy chứ? Một tí gợn sóng cùng lắm là tạm thời trì hoãn cái chết của ngươi mà thôi, ngươi vừa đặt chân vào nơi này thì kết cục đã định sẵn rồi!”
“Trong tuyệt vọng bùng lên một tia hy vọng, thế nhưng thoáng chốc lại bị nỗi tuyệt vọng nuốt chửng. Khổ Nhai, nhìn một người bạn thân chết trước mặt, rất bất lực, rất đau đớn, có đúng không?”
“Đau đớn là đúng rồi! Đây là những gì ngươi đáng phải chịu......”
Giọng nói to và bén nhọn chói tai khiến Bạch Đông Lâm nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng.
“Tai họa đen tối?”
“Hừ! Thật ngạo mạn!”
Muốn yên tâm nuốt chửng phế tích Chư Thiên, đương nhiên trước hết phải dọn dẹp sạch sẽ nơi đó, nếu là sinh linh Tai họa đen tối, thì cứ giết hết là được.
“Khổ Nhai! Mang theo oán hận vô tận mà chết đi!”
Bàn tay khổng lồ che lấp cả trời, kể cả Tinh Hà, phong tỏa tất cả đường lui của Khổ Nhai, thình lình giáng xuống.
Cú va chạm không hiểu sao lại xuất hiện của Chư Thiên khiến Tai họa đen tối có đôi chút vội vã, lo rằng nếu còn trì hoãn nữa sẽ phát sinh biến cố, nên quyết định không đùa giỡn với Khổ Nhai nữa mà dùng thủ đoạn nhanh như sét đánh để xóa sổ hắn ta.
“Đạo hữu đừng hoảng hốt.”
Thân hình Khổ Nhai cứng đờ, chậm rãi mở mắt ra, một bóng người đã chặn trước người hắn ta, âm thanh bình tĩnh và tự tin truyền đến tận đáy lòng.
“Giao mấy con kiến ​​đen Tai họa đen tối này cho ta.”
Hư Không đang co rút lại, điên cuồng tụ lại về trung tâm là Bạch Đông Lâm, lòng bàn tay vô biên vô tận kia bị xé toạc ra thành từng mảnh.
“Ai đó!?”
Chủ nhân của bàn tay khổng lồ sửng sốt, đòn công kích dùng toàn lực của nó thế mà lại im hơi lặng tiếng tiêu tán, Khổ Nhai đang trên bở vực tuyệt vọng, tuyệt đối không thể bộc phát sức mạnh to lớn như vậy được.
Có người ngoài can thiệp vào!
“Ta là cha của ngươi! Chết đi——"
Ánh mắt Bạch Đông Lâm hờ hững, lúc này, đối với hắn, thập nhất cảnh chỉ là một con kiến mà thôi.
Hình dáng bóp méo, đồng thời xuất hiện ở rất nhiều ngóc ngách trong chiến trường rộng lớn, ngón tay chậm rãi chỉ ra, vừa nhanh vừa chậm, dưới sự tập trung của khí cơ, làm chúng không có cách nào tránh né.
“Không——“
Tất cả các cường giả Tai họa đen tối đều hãi hùng trừng to hai mắt, ý chí gào thét, hết thảy phân tử Bản Nguyên trong cơ thể đều như đông cứng lại, không có bất kỳ phản ứng nào.
Phụt, xùy!
Não hòa lẫn vào máu tươi tăm tối, hệt như đóa hoa quỷ nơi U Minh, nở rộ trong Hư Không.
Nơi cấm địa không tồn tại của dòng sông thời gian, cái chết cực kỳ sạch sẽ, nguyên điểm tồn tại bị nghiền nát đến không còn gì.
“Tuyệt, quá mạnh!!”
“Người là đại nhân đặt chân tới Bỉ Ngạn ư? Một chí tôn như người, lại có thể nhìn tới tác dụng của ta ư?”
Khổ Nhai thoát chết trong gang tấc, sắc mặt trong chốc lát đã thả lỏng, những người bạn tốt của hắn ta không c
Bạch Đông Lâm nhíu mày, vươn lòng bàn tay, cầm lấy một thân cây nho nhỏ trong suốt trong Hư Không, trong lòng dâng lên một khí tức kỳ lạ.
“Có lẽ thứ này là......”
ần phải chết nữa, hắn ta đã yên tâm hẳn, trong lòng không kiềm được dâng lên một chút cảm giác hèn mọn.
Chư thiên mênh mông, vô cùng vô tận kỳ trân dị bảo.
Kỳ vật không bị người là can thiệp, ý chí bên ngoài ảnh hưởng đến, được tự nhiên thai nghén ra, được thiên sinh địa dưỡng. Bất kể là số lượng, hay là chủng loại, ở trong hoàn cảnh rộng lớn của chư thiên, đều có thể gọi là vô số kể.
Sinh linh có trí tuệ muốn để dễ dàng thống kê, sử dụng độ hiếm hoi, giá trị nhận được từ nó, tiến hành phân loại sắp xếp.
Các cường giả bao trùm vô tận chư thiên, dùng có tồn tại “đặc tính duy nhất” hay không để cân nhắc tiêu chuẩn, chia tất cả bảo vật làm hai cấp độ.
Gần như tất cả kỳ trân dị bảo đều ở phía dưới “Duy nhất”, tạm thời không đề cập tới bảo vật ở cấp độ này, vì chúng nó đã không còn đáng giá bao nhiêu đối với thập nhất cảnh, gì mà tiên khí, ma khí, thần khí, bất tử dược, đây đều là đồ chơi nhỏ dành cho những người bạn nhỏ thập cảnh trở xuống tranh giành.
Chỉ có một bộ phận bảo vật rất rất vô cùng ít ỏi, có cái gọi là đặc tính duy nhất, tức là bẩm sinh sinh ra đã kiềm chế dòng thời gian, trong mang thai chí ít có một sự vật mang nguyên tắc đại đạo.
Thế giới khác nhau sẽ có cách gọi khác nhau, chí bảo bẩm sinh, Hỗn Độn chí bảo, Hồng Mông chí bảo... Thực ra đều là “Chân Nhất Cổ Khí” mà mọi người biết.
Cao hơn một cấp bậc chính là “Vĩnh Hằng Đạo Binh” và “Bỉ Ngạn Nguyên Khí”, hai cái này đã không phải là sự vật đất trời có khả năng thai nghén, là bảo vật mà thập nhị cảnh vô thượng dùng bản thân tế luyện thai nghén và sử dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận