Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 665: Bát quái phá trận

“Uây! Quỷ hẹp hòi, ngươi làm sao thế?!” “Đừng dọa ta à nha!”
Thấy bộ dạng điên rồ của Bạch Đông Lâm, nữ nhân đeo mặt nạ cũng khẩn trương theo, phóng đại giới tử linh châu, để nó xoay nhanh quanh Bạch Đông Lâm.
“Ha ha, thủ đoạn cũng ghê đó, mém chút nữa đã lừa được ta!”
Hai mắt Bạch Đông Lâm sáng lên rực rỡ, không để ý tới nữ nhân đeo mặt nạ, cơ thể khẽ động, trong nháy mắt bên trên xuất hiện rất nhiều ngọc đài.
Dựa theo thói quen trong quá khứ của hắn, những ngọc đài này vốn dĩ là nên dọn đi, nhưng những ngọc đài này lại có liên quan đến cơ trận bên trong bảo khố, hắn lười nhác sợ phí sức nên mới bỏ qua.
Cũng bởi vậy mà thiếu chút nữa hắn đã bỏ qua bí ẩn của nơi đây.
“Thủ đoạn ẩn giấu cao thâm như vậy, để ta xem thử xem, rốt cuộc Bích Du Cung đang che giấu thứ gì.”
Mắt Bạch Đông Lâm phát sáng thu sạch mấy ngàn ngọc đài phía dưới vào trong, tạm thời quên đi tất cả ba đạo thần hồn, hội tụ tất cả tinh lực lại, toàn lực thôi diễn.
Một luồng sáng khổng lồ chiếu rọi bên trong Thần Hải từng viên ngọc đài như là một quân cờ, toạ lại ở các giao điểm phía trên.
Thử đưa tay đến một điểm, một bộ Thái Cực Đồ bát quái liền bắn ra, nhanh chóng phóng lớn, mơ hồ cùng trận đồ tương hợp.
Phía dưới trận đồ, ba đạo thần hồn óng ánh, hắn không ngừng nhìn chăm chú vào diễn biến của trận đồ, bọc ngoài thân lúc này là ngọn lửa nóng hừng hực.
Đã thi triển bí thuật đốt hồn, diễn toán chi lực kéo đến mức cực hạn.
“Càn chín dời bảy, đổi bốn sau sáu, cách ba hợp chấn tám, tốn hai khảm biến…”
Những ngọc đài phía trên trận đồ ngay tức tốc di chuyển, không dừng biến ảo tại giao điểm phía trên, tạo thành liên hoàn ảo ảnh, cùng tương hợp bát quái đồ cũng đang không ngừng phân giải tổ hợp.
Mỗi lần ngọc đài thay đổi vị trí sẽ tạo nên những biến hoá khác nhau, mấy ngàn ngọc đài, cứ thế thì sẽ dẫn đến kết quả vô cùng tận.
Sau một lát, Bạch Đông Lâm chậm rãi mở hai mắt ra, thần sắc bình tĩnh lại, thế giới bên ngoài chỉ mới trải qua thời gian ngắn, còn hắn bên trong Thần Hải vòng thời gian đã lặp lại hơn trăm triệu lần.
“Thì ra là thế này, thủ pháp rất khéo léo, nếu không nhờ bát quái đồ tương hỗ chiếu rọi, e là đã tốn không ít sức lực.”
Thấy Bạch Đông Lâm đã khôi phục lại bình thường, nữ nhân đeo mặt nạ khống chế lấy linh châu rồi bay lên hư không, bay vòng quanh Bạch Đông Lâm vài vòng, mở miệng hỏi:
“Ngươi rốt cuộc là bị làm sao thế? Dáng vẻ ban nãy của ngươi rất dọa người đó!”
“Không có gì, chỉ là phát hiện một thứ đồ vật thú vị, ngươi nhìn cho thật kỹ đi…”
“Có lẽ, lần này ngươi sẽ có được thu hoạch đó!”
Bạch Đông Lâm vừa nói xong liền đưa tay chỉ, mấy ngàn ngọc đài trên mặt đất bắt đầu huyền ảo di chuyển theo quỹ đạo, tốc độ càng ngày càng nhanh, tạo thành các bóng trắng liên hoàn.
Ông!
Hư không khẽ rung động, ngọc đài ngừng di chuyển, từng nét bùa chú ngưng kết lại tạo thành tia sáng nối liền các ngọc đài, từ không trung hướng xuống, tạo thành một phương viên đại trận cao vạn trượng.
“Đây là…”
Nữ nhân đeo mặt nạ giọng khẽ run, dường như đang nghĩ đến gì đó.
“Minh Tuế!”
Bạch Đông Lâm thấp giọng quát.
Minh Tuế đang trơ ra khẽ gật đầu, rạch trong lòng bàn tay, một tia sáng bao quanh dòng máu ánh bạc tràn ra, ngón tay búng một cái, máu bắn ngay vào trong trận pháp.
Một tiếng vù vù vang lên, trận pháp hoàn toàn được kích hoạt, tất cả ngọc đài đều đang tỏa sáng mãnh liệt, ở trung tâm trận pháp đang không khừng phun ra từng đợt sáng ngưng thực.
Các luồng sáng giao nhau, một thông đạo đen nhánh rộng lớn hiện ra.
Ánh sáng bay đi, trận pháp biến mất, tất cả đều khôi phục lại nguyên dạng, chỉ có trên đất xuất hiện một hố đen thâm thúy.
“Trận pháp trong bảo khố đã bị giải trừ, ngươi có thể đi ra được rồi.”
Bạch Đông Lâm thấp giọng nói, ánh sáng từ giới tử linh châu loé lên, trong nháy mắt biến mất không còn gì, thân ảnh của nữ nhân đeo mặt nạ dần xuất hiện.
“Ngươi nói phía này liệu có phải…”
Hai mắt của nữ nhân đeo mặt nạ gắt gao nhìn chằm chằm hố đen, trong giọng điệu có thể thấy được sự khẩn trương.
Bạch Đông Lâm gật nhẹ đầu, đáp: “Ừm, có khả năng này.”
“A! Ngươi thật sự tuyệt quá đi!”
Nữ nhân đeo mặt nạ nhảy lên một cái, giang rộng hai cánh tay tính ôm chầm lấy Bạch Đông Lâm, hắn nhíu mày lại, một tay chặn đầu của nàng, giọng điệu đầy ghét bỏ nói:
“Xin cô nương tự trọng, ta không phải người tùy tiện.”
Nữ nhân chỉ cao tầm một mét bảy mấy, đỉnh đầu cũng chỉ ngang bả vai của Bạch Đông Lâm, tay cũng không cách nào đụng được tới người hắn chỉ có thể giương mắt quơ quẩy hai tay.
“Hứ! Không ôm thì không ôm, đồ hẹp hòi…”
Nàng thấp giọng lầm bầm một câu, sau đó quay người đi ra mấy bước, sau đó ngay lập tức quay trở lại tính ôm lấy Bạch Đông Lâm, đáng tiếc chỉ ôm được cái bóng.
“Ngươi có còn muốn tìm chứng cứ phạm tội của Bích Du Cung không đó?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận