Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 839: Truyền thừa mà các ngươi muốn

Bạch Đông Lâm nhíu mày suy nghĩ một lát, hắn vẫn muốn trả ơn cho đối phương, nhân tiện lấy truyền thừa của Lưu Lãng Đế để tham khảo cũng không tồi. Thanh Lưu chính là đệ tử Đạo Môn, chẳng lẽ Đạo Môn lại thiếu thần công đạo pháp? Truyền thừa có thể mê hoặc bọn họ như thế, nếu hắn đoán không nhầm, đây là thứ gì đó được Lưu Lãng Đế mang từ Chư Thiên Vạn Giới Quy Khư ra!
Bởi vậy, trong lòng hắn vẫn có hơi tò mò về loại truyền thừa này, hơn nữa với hắn mà nói, muốn lấy truyền thừa ra cũng cũng không khó!
“Được!”
Bạch Đông Lâm gật đầu đồng ý.
“Cái gì? Ngươi…”
Đôi mắt to của Độc Nha Miểu Miểu trừng trừng, còn chưa kịp nói gì thì một tia hồng quang từ trong cơ thể Bạch Đông Lâm tràn ra, hai bóng người trong chốc lát đã biến thành hư ảo.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở thế giới hiện tại, một thời gian dài đã trôi qua ở Thế giới thấp duy.
“Này, truyền thừa mà các ngươi muốn.”
Trong lòng bàn tay của Bạch Đông Lâm hiện lên ba miếng ngọc đồng, một cái cực nóng, một cái dày đặc kiếm ý, cái còn lại có khí tức hỗn độn kì lạ.
Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng cử động ngón tay, bắn một miếng ngọc đồng tới trước mặt Thanh Lưu. Sắc mặt Thanh Lưu đầy ngạc nhiên, chẳng hiểu vì sao đưa ý niệm vào dò xét.
“Cái này, vậy mà là thật, đúng là truyền thừa này…”
Thanh Lưu kích động đến mức toàn thân run lên, phong hồi lộ chuyển, là phong hồi lộ chuyển!
Nhưng mà, Bạch huynh đã làm điều đó bằng cách nào?
Bọn họ vừa thấy một tia hồng quang chợt lóe lên, Bạch Đông Lâm liền tung truyền thừa tới, loại thủ đoạn nghịch thiên này, thật sự vô cùng kỳ quái, sự kiêng nể Bạch Đông Lâm ở trong lòng họ càng dâng cao chưa từng có.
“Đa tạ Bạch huynh!”
“Ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ân huệ này trong lòng!”
“Về sau nếu Bạch huynh cần nhờ vả ai đó, bất cứ lúc nào cũng có thể tới gặp ba huynh đệ bọn ta.”
Ba người Thanh Lưu sửa sang lại y phục, cung kính hành lễ, chuyện này có thể sánh với ân nghĩa truyền đạo, cộng thêm ơn cứu mạng, có thể nói là sâu như vực sâu biển lớn, kiếp này khó mà báo đáp.
Dứt lời, ba người đồng thời tháo nhẫn trữ vật xuống, không chút do dự thu lại lạc ấn Thần Hồn, búng vào trong tay Bạch Đông Lâm.
Bạch Đông Lâm đương nhiên không từ chối, hắn thản nhiên nhận lấy, lại ném hai miếng ngọc đồng khác trong tay rồi nói:
“Giúp ta gửi lời đến đám người Kiếm Phi Kiếm một câu, muốn lấy lại truyền thừa, hãy chuẩn bị tài nguyên tương đương rồi đến tìm ta.”
Đương nhiên cách này có thể áp dụng nhiều lần để đổi lấy tài nguyên tốt hơn, đặc biệt là đám người Thanh Lưu, những truyền thừa này phù hợp với bọn họ nhất nên họ hoàn toàn sẵn sàng đánh đổi với giá cao.
Tuy rằng thiếu một tia chân ý do chính truyền thừa của Lưu Lãng Đế khắc sâu vào thần hồn, nhưng đối với nhân tài như Thanh Lưu thì không có vấn đề gì to tát, chẳng qua việc tu luyện sẽ gian nan hơn một chút, còn nội dung không có gì khác.
“Hiểu rồi, vậy ta thay mặt bọn họ tạ ơn Bạch huynh trước.”
“Nếu không có chuyện gì, ta sẽ không quấy rầy Bạch huynh nữa.”
“Cáo từ!”
Dứt lời, ba người hóa thành lưu quang phá vỡ hang động rồi chạy mất, trong lòng còn cảm thán hai người Liệt Phong thật may mắn, có thể gặp được người tốt như Bạch huynh, không cần làm mấy việc vặt vãnh mà vẫn thu hồi truyền thừa dễ dàng. Ba người nhìn ra Bạch Đông Lâm còn có việc phải làm, cũng không muốn quấy rầy nhiều nữa, thầm nghĩ phải lập tức rời khỏi nơi này, trở về tu luyện truyền thừa huyền bí này.
“Hả hả? Các ngươi…”
Còn Khanh Ngọc Thanh đang nằm dưới đất, mặt biến sắc. Ba người Thanh Lưu vậy mà lại chẳng quan tâm đến nàng ta, cứ thế bỏ đi, tuy rằng bọn họ quả thật không có giao tình gì, chỉ là liên minh nhất thời.
Cũng có lẽ là do nàng ta từng muốn đứt gánh giữa đường với đám người Thanh Lưu, chọc giận ba con người trung thực này, vẻn vẹn chút tình nghĩa cũng không còn nữa.
“Ngươi, ngươi, ngươi vừa rồi làm cái gì với ta? Truyền thừa, ngươi lấy được truyền thừa bằng cách nào?”
Lúc này ánh mắt mơ hồ của Độc Nha Miểu Miểu mới bừng tỉnh, khoanh tay ôm ngực, cách xa Bạch Đông Lâm mấy bước.
Chính xác thì vừa rồi chuyện gì đã xảy ra?
Nàng ta hoàn toàn không biết gì cả, luôn cảm thấy ý thức của mình trống rỗng, dường như đã qua một thời gian dài, hoặc chỉ mới qua một khoảnh khắc, khi nàng ta tỉnh táo lại thì bọn người Bạch Đông Lâm cũng đã vui vẻ phân chia truyền thừa!
Thật sự rất kỳ quái!
Nam nhân này… thật là đáng sợ! Độc Nha Miểu Miểu trầm mặt xuống, che giấu sự sợ hãi trong đó.
“Khụ khụ, Bạch đại ca, tiểu nữ có thể rời đi chưa?”
Khuôn mặt trong sáng thánh thiện của Khanh Ngọc Thanh ngẩng lên, đáng thương nhìn Bạch Đông Lâm, bây giờ Bạch Đông Lâm là người làm chủ nơi này, muốn sống sót, giả bộ một chút cũng không sao.
“Hừ! Không được! Ngươi đừng có mơ!”
Hai mắt Độc Nha Miểu Miểu phun ra lửa, đám người Thanh Lưu vì truyền thừa mà đến, nàng ta đoạt được truyền thừa trước nhưng không hợp đạo lí, Khanh Ngọc Thanh này thì khác, nàng ta chẳng vì truyền thừa gì cả, giữa hai người chỉ có ân oán đơn thuần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận