Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 695: Dực Thần cung tìm tới

Cột sáng bảy màu co lại, biến thành gợn sóng ánh sáng, bắn vào sâu trong Thứ Nguyên biến mất, tại chỗ chỉ còn quanh quẩn tiếng cười trong trẻo của Lâm. Trận pháp khổng lồ dần dần biến mất, Bạch Đông Lâm chắp tay đứng trong ánh sáng lay động, khóe miệng hàm chứa ý cười.
“Bạn bè à…”
Thể phân liệt bia Tiêm Giác hắn đưa cho Lâm không giống bình thường, có thể nói là bản tinh khiết.
Chỉ có điều bên trong thể phân liệt đơn thuần cũng không có sức mạnh thần hồn của thần hồn Vô Vi, chỉ có thể đơn thuần mở tọa độ cho Bạch Đông Lâm.
Không phải hắn phân biệt đối xử, thu Lâm vào một trong những không gian Thiên La của ký chủ cũng không có gì, không có hại gì cho nàng ta, có điều chỗ nàng ta đến là Thần Đình – Tra xét tư, còn có một lão cha trâu bò ồn ào nữa.
Hắn không muốn gây ra hiểu lầm không cần thiết, cho nên chỉ đưa bản thuần khiết, với đặc thù của bia Tiêm Giác, chỉ cần hắn không mở đường, sẽ không làm người ta phát hiện ra.
“Chuyện ở đây xong rồi, ta cũng nên đi làm chính sự…”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, dừng lại bước chân sắp bước vào hư không, tập trung nhìn lên trời cao, cảm giác bị nhìn trộm như có như không bao phủ lấy hắn.
“Động tác nhanh vậy à?”
Ánh mắt hắn lóe lên sự bất ngờ, bước ra một bước, nháy mắt xuất hiện ở trên cao mấy vạn trượng, bóng đen bay xuyên qua làn mây dày đặc.
Quác!
Bóng đen kia là một con hắc ưng dài mấy trăm trượng, trong đôi mắt ưng lấp lánh kim quang, dường như phát hiện ra hành động của Bạch Đông Lâm, nó lập tức vỗ cánh muốn bỏ chạy.
“Hừ! Rình coi ta còn muốn chạy, trở về cho ta!”
Bạch Đông Lâm đưa tay ra bắt vào không khí, pháp tắc quanh quẩn bàn tay nháy mắt xuất hiện phía trên hắc ưng, biến thành bàn tay lớn đột nhiên chụp xuống!
Quác quác!
Hắc ưng giãy dụa kịch liệt, nhưng ở trong tay Bạch Đông Lâm lại giống như con gà con, không thể cựa quậy.
Bàn tay rút về, con ưng lớn bị xiềng xích pháp tắc trói chặt lơ lửng trên không trung.
“Thủ đoạn của Dực Thần cung đúng là lợi hại, tìm tới ta nhanh như vậy.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lạnh nhạt, chăm chú nhìn vào đôi mắt màu vàng của hắc ưng, cơ thể hắc ưng đột nhiên run lên, tiếp theo đôi mắt dại ra vô thần, mỏ ưng sắc bén chậm rãi khép mở, vang ra giọng nói uy nghiêm.
“Bạch Đông Lâm, Dực Thần cung ta có chuyện quan trọng triệu kiến ngươi, hạn ngươi trong vòng một tháng đến Dực Thần cung…”
“Dừng!”
Bạch Đông Lâm không đợi đối phương nói xong đã giơ tay lên cắt ngang, trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.
“Dực Thần cung chó má gì? Tiểu gia ta chưa từng nghe nói, còn muốn ta tự mình tới cửa bái kiến? Ngươi là ai chứ? Lải nha lải nhải, cút đi!”
Hắn dựng thẳng chưởng đao, ánh sáng màu đỏ tươi không ngừng lập lòe, chuẩn bị chém con ưng ra thành hai khúc.
“Bạch Đông Lâm, ngươi chạy không thoát đâu, bầu trời thuộc về Dực Thần cung ta, chỉ cần ngươi còn ở dưới bầu trời, thì sẽ không thoát khỏi mắt ta!”
“Ngươi trốn không thoát đâu!”
Xoẹt! Sợi tơ màu đỏ tươi xẹt qua, chém đứt không trung, con hắc ưng bị trói trên không trung cũng bị chém thành bọt máu, hắc quang Ám giới lóe lên, nháy mắt thôn phệ gần như sạch sẽ.
“Hừ! Dực Thần cung, lớn lối thật!”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm hiện lên vẻ khinh thường, khoác lác ai không biết, còn toàn bầu trời đều là của các ngươi nữa, da mặt dày thật.
“Nhưng mà chỉ cần là yêu thú cánh dài thì thật ra đều do bọn họ thống trị thật, con hắc ưng vừa rồi chẳng qua chỉ là một con yêu thú bình thường, vậy mà đối phương có thể sử dụng dễ dàng, lại còn có thể khống chế cự li xa…”
Mắt Bạch Đông Lâm lóe lên vẻ suy nghĩ, tuy rằng tai mắt Dực Thần cung trải rộng khắp bầu trời, nhưng hắn vừa mới biết được tin từ ba người Thanh Lưu ở đâu đó, đối phương có thể tìm được hắn nhanh như vậy, thật sự là có hơi bất thường.
“Lại là ngươi đang giở trò quỷ à?”
Hắn rũ mắt xuống, nhìn chiếc nhẫn may mắn trên ngón tay, việc trùng hợp như thế, cũng chỉ có thể dùng từ ‘Xui xẻo’ để hình dung.
Hắn đã tiêu hao quá nhiều may mắn trong tương lai vì bọn người Bích Du Cung, tuy rằng nhìn chỉ như con bướm vỗ cánh mấy cái. Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, mười mấy đại năng Bích Du Cung và hàng tỉ thuộc hạ vì hắn mà chết.
“Cũng không thể nói như vậy, Bích Du Cung cấu kết Dị tộc, đã khiến cho Tra xét tư chú ý từ lâu, đã trình chứng cứ lên, bị đuổi tận giết tuyệt chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, sự xuất hiện của ta chỉ là đẩy nhanh quá trình này thôi.”
Bạch Đông Lâm gật đầu, khẳng định suy đoán của mình, nếu không phải vậy thì nhân quả lớn như thế, may mắn của hắn có thể sẽ còn hao nhiều hơn nữa.
“Vẫn nên rời khỏi đây trước, bây giờ ta vẫn chưa thể chọc tới đám lão quái vật ở Dực Thần cung!”
Hắn động ý niệm, con đường màu đỏ tươi của Thế giới thấp duy mở ra, bước vào trong một bước đã vượt qua rất nhiều biên giới, đi tới một tiểu vực hẻo lánh gần biển cả vô biên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận