Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 714: Không gì khiến tình cảnh tệ hơn được nữa

Trong hầm mỏ địa huyệt này, khoáng nô như hắn cũng phải có tới mấy triệu người! Không thể trùng hợp vậy được!
“Chẳng lẽ Thiên La bảo châu trong đan điền của ta bị phát hiện rồi?”
Thấy hai tên nhóc trước mặt vội vã cuống cuồng, Bạch Đông Lâm im lặng sờ gò má. Hắn trông nho nhã hiền hòa thế này, chẳng lẽ không giống như người tốt à?
Sau mỗi lần đi giết hại, hắn cũng đều dùng nghiệp hỏa đốt cháy tội nghiệt, oán niệm trong cơ thể hầu như không còn. Dù là đại năng phật tư cũng không thể nhìn ra hai tay hắn dính đầy máu tươi.
“Này! Bọn nhãi các ngươi đang làm gì ở đó vậy?”
Không ngoài ý muốn, hốc nhỏ đột nhiên rơi vào yên tĩnh sẽ dẫn tới sự chú ý của đại hán giáp đen bên ngoài. Hắn ta thả rơi trường tiên, hùng hùng hổ hổ đi về phía góc nhỏ.
“Ngươi là ai?”
Đại hán giáp đen nhìn thấy Bạch Đông Lâm thì biểu cảm lập tức sửng sốt. Bên trong địa huyệt này, trừ những khoáng nô quần áo rách rưới, toàn thân hôi hám này ra, chỉ có đám giáp đen bọn họ giám sát thôi. Nam tử thân hình cao ngất trước mặt này cứ như hạc giữa bầy gà, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được là không hợp lý.
“Không hay rồi, có kẻ thù bên ngoài xâm nhập!”
‘Reng!”
Đại hán giáp đen phút chốc phản ứng kịp, dưới chân giẫm mạnh một cái, hóa thành tàn ảnh, biến khỏi góc nhỏ. Miệng hắn ta hô lớn lên, đồng thời thôi động lệnh bài. Trong toàn bộ địa huyệt hầm mỏ lập tức vang lên tiếng còi báo động chói tai.
Hắn ta không hề phải kẻ ngu, người này có thể vượt qua trạm kiểm soát trùng điệp, lẻn vào địa huyệt lặng yên không tiếng động, chắc chắn là một đại cao thủ. Hắn một thân một mình xông lên chỉ có chịu chết mà thôi.
Hắn ta để các huynh đệ lên trước. Nếu như tình huống không ổn, hắn ta cũng có thể cấp tốc thoát thân.
“Đúng là một kẻ cẩn thận! Ta còn có thể có mưu đồ gì với ngươi sao?”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, không để ý hai người, cất bước đi về phía bên ngoài không gian địa huyệt.
Đám giáp đen giám sát đều là tu sĩ có tu vi trong người, nghe thấy cảnh báo thì trong giây lát đã tập hợp hơn phân nửa, canh giữ bên ngoài thông đạo đen ngòm.
Kinh biến bên trong địa huyệt khiến cho tất cả khoáng nô dừng động tác lại, nhìn những bộ giáp đen không ngừng tụ tập lại như nước với biểu cảm kinh dị. Trong ánh mắt tĩnh lặng của một số khoáng nô hiện lên một vẻ ước ao.
Tại chốn địa ngục tối tăm không ánh mặt trời này, bất kể là dị biến nào xảy ra cũng không thể khiến cho tình cảnh bọn họ tệ hơn nữa. Lúc này, người có tâm tư sống động không kìm được mà nảy sinh chút hy vọng.
Trong mắt Trần Trần hiện lên sự giằng co, nện một quyền thật mạnh lên mỏm đá, kéo Lý Vĩnh Dương bước nhanh theo.
Hắn ta không cho là tên nam nhân quái dị này có thể giải quyết mấy vạn hắc giáp giám sát bên ngoài.
Thậm chí là cả liên lụy tới hắn ta.
Dù sao đối phương cũng có một tông môn cường đại chống đỡ sau lưng, hắn đánh không lại người khác sẽ gọi thẳng cường giả đến đây tiếp viện.
“Gan đấy!”
“Ngươi cũng biết đây là chỗ nào rồi phải không? Dám tự tiện xông vào, còn không mau khoanh tay chịu trói? Nếu để bọn ta ra tay thì ngươi có thể không thiếu việc chịu chút hành hạ đâu!”
Năm tên nam tử trung niên mặc giáp đen, cả người đầy hoa văn đỏ rực vượt qua đám người, khí cơ tập trung hoàn toàn vào Bạch Đông Lâm.
Bọn họ là kẻ giám sát ở đây, cũng là năm người tu vi cao nhất, tu vi cả người đều là Pháp Tướng Cảnh cửu trọng thiên.
“Oa!”
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, căn bản lười nói nhảm với những thứ rệp này. Từng chồng xương trắng dưới địa huyệt sâu không thấy đáy này đã tố cáo tội ác của những kẻ này.
Căn bản không cần phải xét lại.
Trần Trần vừa ra khỏi thông đạo thì đã nhìn thấy một cảnh làm hắn ta cả đời khó quên. Chỉ thấy toàn thân quái nhân tự xưng người tốt kia quấn đầy toàn điểm sáng đỏ rực, tụ lại, đông đặc!
‘Ầm!’
Trong lòng đất tối tăm, ánh sáng ảm đạo, ánh đỏ chói mắt đột nhiên rực rỡ.
Vô số sợi tơ đỏ tươi phụt ra từ trong cơ thể Bạch Đông Lâm, tốc độ cực hạn, khiến mắt người ta không thể tóm được quỹ đạo của nó. Sợi to như sao băng rực đỏ cắt ngang trời đêm tăm tối, phút chốc xẹt qua tất cả giám sát giáp đen.
‘Phụt, phụt, phụt!’
Trong chớp mắt, bất kể là tu vi cao hay thấp, mấy vạn tu sĩ giáp đen đều bị sợi tơ đỏ rực đâm xuyên giữa trán. Sợi tơ hiện lên giữa bóng đêm, thần hồn, máu thịt đều như bọt nước hóa thành hư vô, tan ra, bị thôn phệ hầu như không còn.
‘Bịch!’
Trần Trần té dập mông xuống đất, cơ thể hơi run lên, trên khuôn mặt phờ phạc đầy mồ hôi lạnh.
Đáng sợ! Thật là đáng sợ!
Hắn ta ở nơi gần Bạch Đông Lâm trong gang tấc, cảm nhận được khí tức khủng khiếp lóe lên một cái rồi biến mất, như ngân hà mênh mông, tĩnh mịch mà lạnh lẽo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận