Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2074 - Mười phương trú ẩn (1)

Đây là Ngọc Kinh thần sơn, có một tòa thần điện toàn thân tử kim nằm xếp bằng ở phía tây bắc của chủ điện, trên đó phủ đầy minh văn sâu xa kỳ dị, cùng với dây leo cành lá hồ lô phù điêu. Tuy không dính một hạt bụi nhưng lại bộc lộ ý nghĩa cổ xưa mênh mông vô hạn.
Đại môn thần điện đóng chặt, cách lần mở ra trước đã một trăm tiểu diễn kỷ, một trăm nghìn tỷ năm Tuế Nguyệt dài đằng đẵng.
Bỗng nhiên, một cột ánh sáng tím vàng bắn từ trong thần điện ra, phóng thẳng đến cuối chân trời, khí tức cực nóng khủng bố tản ra, làm cho hàng vạn sinh linh sống trên thần sơn run rẩy, đồng loạt nằm rạp trên mặt đất, trong miệng hô to Tử Hoàng bớt giận.
“Đây… đây là...”
Tiểu Tử tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, hai mắt mở to tràn đầy kinh ngạc, khiếp sợ mãnh liệt này thậm chí xua tan dấu vết tang thương trải qua biết bao Tuế Nguyệt.
“Tại sao lại như vậy!? Con của ta, huyết mạch của ca ca ta! Đừng! Đừng...”
Tử đồng rực rỡ trong khoảnh khắc phủ đầy tơ máu đỏ tươi, vẻ mặt Tiểu Tử điên cuồng, hai tay ôm chặt bụng. Nhưng cho dù dốc hết sức mạnh to lớn của Bỉ Ngạn thì vẫn vô ích.
Chỉ thấy, một huyết cầu tím vàng tỏa ra ánh sáng trắng, lấy uy thế không thể ngăn trở, bay từ trong bụng chậm rãi ra, nhìn như chậm rãi, lại kiên định, Tiểu Tử dùng mọi loại thần thông phong tỏa, nhưng chỉ một cái chạm nhẹ đã bị phá.
Huyết cầu xuyên qua hư không, xuyên thủng thần điện, hóa thành dòng sông ánh sáng bắn về phía xa.
“Không thể tha thứ! Không thể tha thứ! Bất kể ngươi là ai…”
Vẻ mặt Tiểu Tử âm trầm đến đáng sợ, khí tức cáu kỉnh giống như nổi khùng, huyết mạch trong bụng là vật nàng vô cùng quý trọng, tầm quan trọng thậm chí vượt qua cả tính mạng của mình, vô số Tuế Nguyệt đều cực kỳ che chở, nhưng hôm nay lại...
Oành!
Thần điện vỡ vụn, ánh tím vàng rực rỡ xâm nhiễm nửa bên bầu trời, sự tức giận ẩn chứa trong đó bất kỳ một sinh linh nào cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Tiểu Tử nàng...”
“Có kẻ thù bên ngoài xâm lược! Nhanh chóng đi hỗ trợ Tử Hoàng đại nhân!”
Dị động trên thánh địa tối cao đã đánh thức một đám cường giả Bạch Ngọc kinh, rất nhiều bóng dáng với khí tức khủng bố bước trên dòng sông tin tức, theo sát phía sau dòng ánh sáng tím, nhanh chóng rời đi.
......
“Tiểu Nguyên, mẹ con đến đón con đó.”
“Thật ạ?”
Vẻ mặt Tiểu Bạch Nguyên ngạc nhiên mừng rỡ, chờ mong, còn có chút thấp thỏm bất an, nhóc không biết sự xuất hiện của mình đã gây ra bao nhiêu chấn động, khiến cho thế lực bá chủ trên dưới của vùng đất Hôi Tịch rung chuyển, một đám thánh địa phụ thuộc càng thêm câm như hến, sợ sắp xảy ra đại họa.
Vút...
Tử Kim Huyết Hà quanh quẩn ánh sáng trắng, bắn từ chân trời ra, lao thẳng vào mi tâm Tiểu Bạch Nguyên, sau một khắc, khí tức điên cuồng bốc lên, hình thái tồn tại trở về hoàn hảo vô khuyết.
Trước đó, Tiểu Bạch Nguyên có lẽ nên được gọi là người của kiếp trước, mơ hồ có ngăn cách với thiên địa, nhưng bây giờ nhóc chính là sinh linh hoàn chỉnh của kiếp này.
“Đại ca? Là ngươi...”
Trong nháy mắt Tiểu Tử nhìn thấy Bạch Đông Lâm, trong nháy mắt từ trong cơn giận dữ tỉnh táo lại, cái miệng nhỏ nhắn xệ xuống, xém chút khóc thành tiếng, nàng chỉ cho là Bạch Đông Lâm đã lấy lại huyết mạch trong bụng mình.
“Mẫu thân đại nhân! Có thật là người không?”
Tiểu Bạch Nguyên không có tâm tư phức tạp như người lớn, bản năng và cảm ứng huyết mạch đều nói cho nhóc biết, người phụ nữ trước mặt chính là mẫu thân nhóc.
Quả nhiên! Phụ thân không lừa gạt nhóc, mẫu thân thật sự còn sống, dưới sự kích động, thân thể khẽ di chuyển đã nhào thẳng tới.
“Hả?”
“Con… Con gọi ta là gì?”
Tiểu Tử hoàn toàn sững sờ, đầu óc còn chưa kịp hoàn hồn, bỗng nhiên cảm thấy một luồng lực lượng vô tận khủng bố, lại cùng nguồn cùng gốc với nàng từ trong cơ thể đứa bé trong ngực tuôn ra, dung nhập thẳng vào trong bản nguyên của nàng.
Tiểu Tử thu hồi lực lượng kiếp trước, trở về cảnh giới “Qua Lưu Nghĩ Thái - Siêu Thoát”!
“Con trai, con là con của ta, Bạch Nguyên! Hu hu hu...”
Ký ức vỡ vụn kiếp trước, từng điểm lẻ tẻ cũng hiện ra trong sức mạnh vòng xoáy, sau khi Tiểu Tử dung hợp đã hiểu rõ tất cả.
Đủ loại ý nghĩ hiện lên trong đầu khiến nàng không khỏi thấp giọng nghẹn ngào.
“Được rồi, lui xuống hết đi!”
Chuyện nhà của mình để người ngoài vây xem làm gì, Bạch Đông Lâm lắc đầu, vung tay lên, những Bỉ Ngạn ẩn nấp trong trong tin tức đều không tự chủ được hiện thân.
Nhận ra thân phận của Bạch Đông Lâm, sắc mặt ai nấy đều thay đổi, khom người hành lễ.
“Tham kiến sơn chủ, Xám Tịch Chi Chủ đại nhân!
“Chúng ta cáo lui!”
Hầu hết mọi người đều rất thức thời, không hỏi nhiều mà đã lập tức rút lui, có một số ít người ở lại, bọn họ đều là người thân thiết với Bạch Đông Lâm.
Trên bầu trời, có bốn bóng dáng uyển chuyển đứng sóng vai, dáng vẻ tuyệt mỹ, tất cả đều là phong hoa tuyệt đại, hơn nữa khí tức vô cùng mạnh mẽ, kết nối mờ nhạt và độc lập với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận