Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 723: Mượn thân phận

Hai mắt Bạch Đông Lâm lóe sáng, hắn đã nhìn thấu linh hồn rách nát trong tay, hắn nghĩ cho dù Thần Hồn Chí Ác có ra tay cũng không thể cứu được nó. “Ngưng!”
Ý niệm vừa động, từ bàn tay hắn, thần quang rực rỡ tuôn ra, hóa thành vô số sợi tơ pháp tắc xuyên qua xuyên lại để vá lại những Thần Hồn đã vỡ nát.
Một lát sau, một đạo Thần Hồn nho nhỏ, yếu ớt bay là là trên bàn tay Bạch Đông Lâm, hắn mở choàng hai mắt.
“Đa tạ đại nhân cứu Chân Linh của ta! Tiểu nữ tử Lam Linh cảm kích vô cùng!”
Khi nàng mở mắt, kí ức mơ hồ chợt xẹt qua khiến nàng hiểu ngay mọi chuyện, nhưng càng tiếc nuối hơn khi biết Thần Hồn của mình sắp tan đi, hiện giờ có vị đại nhân này tụ hợp Thần Hồn thì nàng cũng chỉ có thể sống thêm một lát.
“Ừm, cũng không cần phải nói lời cảm ơn, ta cứu ngươi cũng vì ta có điều muốn nhờ.”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, hắn không cần hàn huyên khách sáo với một người sắp chết, trong lòng nghĩ như thế nào thì hắn nói thẳng luôn.
“Không biết tiểu nữ tử có chỗ nào có thể giúp được đại nhân?”
Trong mắt Lam Linh chứa đầy nghi hoặc, nàng chỉ là một nữ tử bình thường, huống chi nay đã trong trạng thái này, làm sao có thể giúp được đại nhân tu vi thâm hậu trước mặt.
“Khụ khụ, ta muốn mượn thân phận của ngươi cùng với Chân Linh một lần!”
Bạch Đông Lâm do dự một lát, cuối cùng, ý chí hóa thành đao chém đi cảm giác xấu hổ trong lòng, hắn cắn răng nói nốt.
Hắn cảm giác bản thân không còn gì để tiếc nữa rồi, vì hoàn thành nhiệm vụ thí luyện vớ vẩn này mà không biết bao lần hắn đã tự lật đổ giới hạn của bản thân rồi.
Nhìn đi! Nhìn đi!
Ánh mắt khi nàng ta nhìn mình bắt đầu thay đổi rồi kìa, không lẽ nàng ta nghĩ ta là kẻ biến thái thích mặc đồ nữ?
Không phải đâu nhỉ? Không, không!
Thôi, hủy diệt thế giới này đi.
“Đợi ta vào được nghị hội Cực Đạo rồi thì đừng để ta biết được thằng nhãi ranh nào đưa ra nhiệm vụ này, đến lúc đó xem ông mày có đấm mày rụng răng không!”
“Khụ khụ!”
Bạch Đông Lâm nghiêm mặt, giả vờ ho khan hai tiếng để nhắc nhở tiểu cô nương trên bàn tay nên chú ý ánh mắt của mình.
“Ạch, xin lỗi đại nhân, tiểu nữ tử không nghe rõ, ban nãy ngài là nói muốn biến thành bộ dáng của ta sao? Ngài muốn mặc váy dài màu trắng giống này?”
Lam Linh sững người, sau đó đến khi Bạch Đông Lâm ho khan mới tỉnh hồn, cuối cùng dè dặt xác nhận với hắn.
Ngón tay Bạch Đông Lâm run lên, khóe mày hơi co giật, nữ nhân này cố ý nói như vậy đó hả? Không cần, ta khẳng định là nàng ta cố ý.
Ha ha, nữ tử mà, các ngươi giỏi nhất là làm tổn thương người khác.
“Ừ.”
Bạch Đông Lâm bực bội đáp lại, ánh mắt cố ý lảng tránh, không dám nhìn vào đôi mắt kinh dị của Lam Linh.
“Thưa ngài, ngài có thể cho ta biết tại sao ta phải làm điều này không? Nếu ngài muốn dùng thân phận tiểu nữ tử đi làm chuyện trái với lẽ phải thì xin cho phép tiểu nữ không thể làm theo.”
Biết người biết mặt không biết lòng, tuy rằng đại nhân đã cứu nàng, nhưng nàng không thể cam đoan đối phương sẽ không làm việc ác, nếu sau khi chết còn bị người ta mượn mặt đi làm chuyện xấu thì nàng thà để Chân Linh biến mất, chết luôn tại đây.
“Ngươi yên tâm, ta là người tốt, sao ta lại làm chuyện xấu được? Mà ta có muốn làm chuyện xấu cũng đâu cần mặc đồ nữ… khụ khụ, không đề cập đến chuyện này nữa, ta là do…”
Bạch Đông Lâm hết cách rồi, đành nói hết mục đích của mình cho nàng ta hay, chỉ đi đến đó tắm thôi, sao lại tính là chuyện ác được.
“Thì ra là như vậy à!”
Lam Linh đã hiểu, các nàng đến đây là để tham gia cuộc sát hạch của Thánh Cung Băng Tuyết nên cũng biết chút chút về “Tam Quang Băng Phách Thần Thủy”, vị đại nhân này có tò mò cũng hợp tình hợp lý.
“Nếu chỉ như thế thì đại nhân cứ việc dùng bề ngoài của tiểu nữ đi.”
“Tốt lắm, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, sau khi thành công, ta sẽ dùng Kinh văn siêu độ của Phật môn để siêu độ cho Chân Linh của ngươi, bảo đảm Chân Linh của ngươi sẽ thuận lợi tiến vào Luân Hồi, kiếp sau của ngươi còn có khả năng thông hiểu mọi sự từ khi còn nằm trong bụng mẹ!”
Bạch Đông Lâm gật đầu hài lòng liền hứa sẽ giúp nàng ta, Phật môn am hiểu nhất là đạo Luân Hồi, hắn không thèm khoe khoang chứ, với khả năng tu luyện của Chí Thiện đến như hiện giờ thì hắn hoàn toàn đủ khả năng làm vậy.
“Vậy tiểu nữ tử xin đa tạ đại nhân!”
Lam Linh hành lễ, nhưng khuôn mặt lại trông chẳng có vẻ gì là kích động, ngược lại còn mang theo một chút sầu lo.
Bạch Đông Lâm thấy vậy bèn hỏi: “Trong lòng ngươi còn có di nguyện gì chưa thực hiện được chăng?”
“Đại nhân suy xét, tiểu nữ lo lắng cho các sư tỷ đồng môn, không biết các nàng hiện giờ đã thoát thân hay chưa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận