Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 335: Khiêm tốn lễ độ thế nào

Có thể nói là thực lực luyện đan của 99 đệ tử khác cũng không hơn kém nhau là bao, những người kiên trì được đến phút cuối cùng vẫn là do có tí may mắn. Chuyện này cũng hết cách rồi, luyện đan chính là như vậy. Chín phần dựa vào thực lực, một phần còn lại là dựa vào vận số. Bạch Đông Lâm lại không giống vậy, hắn thuộc về một phần rất nhỏ của phái thực lực, gồm những kẻ mà ngay cả một phần vận số cũng phải nắm trong tay thật chặt.
Luyện chế một ít linh đan mà thôi, dễ như ăn kẹo. Hiện tại, với thực lực của Bạch Đông Lâm thì sợ là chỉ có cường giả Kim Đan cao hơn hẳn một cấp bậc, mới thể khiến hắn cảm thấy hơi có tính khiêu chiến.
Một lát sau, Thượng Trung đã đọc xong danh sách đệ tử đủ tư cách. Ông ta nở nụ cười khen ngợi, sắc mặt ôn hòa nói với một trăm đệ tử phía dưới:
“So tài luyện đan bên chúng ta xong việc tương đối sớm, cần phải chờ các hội trường tỷ thí còn lại kết thúc rồi mới cùng nhau đi tới Giới Hải. Các vị cứ chờ đợi ở đây trước đi, thời cơ đến thì tự nhiên vòng tay Cực Đạo sẽ mở cửa ánh sáng.”
Thượng Trung nói xong thì liếc nhìn Bạch Đông Lâm một chút, sau đó đi tới một chỗ xa trong đại điện.
Bạch Đông Lâm nhận được ý niệm truyền âm của Thượng Trung thì có hơi bất ngờ. Tuy không biết đại lão này tìm mình làm gì, nhưng thân hình hắn vẫn chuyển động, đi vào đại điện theo đối phương.
Trên khán đài, chín vị luyện đan sư đến từ Đan Điện đều dùng vẻ mặt ghen tị hận nhìn theo bóng lưng hai người. Thầm nói vận khí của Đan Đỉnh phong đúng là quá may mắn, có thể chiêu nạp một đệ tử ưu tú như vậy. Hầy, nghĩ lại thì Đan Điện của bọn họ đã bắt đầu có dấu hiệu không người kế nghiệp rồi đây.
Bạch Đông Lâm vừa tiến vào đại điện thì đã nhìn thấy Thượng Trung ngồi trên ghế, mỉm cười nhìn mình rồi gật đầu coi như chào hỏi.
Nét mặt Bạch Đông Lâm lộ ra vẻ nghi ngờ nhưng vẫn tiến lên, hơi cung tay hành lễ nói:
“Vãn bối bái kiến tả chấp sự, không biết ngài tìm vãn bối vì chuyện gì?”
“Ha ha ha, đến đây. Tiểu huynh đệ không cần khách khí thế đâu, mau ngồi đi!”
Thượng Trung thấy Bạch Đông Lâm khiêm tốn lễ độ, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo của tuổi trẻ thì trong lòng lại càng yêu thích. Ông ta nhiệt tình bắt chuyện, vội vàng mời Bạch Đông Lâm ngồi xuống rồi còn lấy một bầu linh trà quý giá rót cho hắn.
Thấy trong mắt Thượng Trung đầy vẻ tán thưởng, cũng không cảm nhận được ác ý gì từ đối phương nên Bạch Đông Lâm đã mang máng hiểu ông ta đang muốn làm gì rồi.
Hắn không từ chối, thản nhiên ngồi xuống.
“Tiểu huynh đệ, lão phu hơn ngươi mấy vạn tuổi, nên gọi sẽ ngươi là Đông Lâm, được chứ?”
Ngón tay Bạch Đông Lâm khẽ nhúc nhích, số tuổi ngài lớn ngài định đoạt, ta còn có thể cự tuyệt chắn?
“Chấp sự đại nhân là tiền bối, tất nhiên không có gì là không thể!”
“Ha ha ha, Được. Đông Lâm, theo lão phu biết thì vì việc ở Hắc Ngục nên đến tận bây giờ ngươi còn chưa bái nhập chủ phong nào, đúng không?”
“Đúng vậy, đúng là vãn bối đã bỏ lỡ lần khảo hạch đầu tiên.”
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu nói, nhưng thật ra lòng lại đang nghĩ xem làm thế nào để từ chối lão đầu này.
“Đông Lâm, qua lần so tài này, xem như lão phu đã thấy được cái gì gọi là kỳ tài luyện đan! Có thể nói suốt một thời gian rất dài, ngươi chính là đệ tử có thiên phú luyện đan nhất mà lão phu từng thấy!”
“Mấy người được gọi là thiên tài của Đan Đỉnh phong hay Đan Điện đều không bằng một góc của ngươi. Lão phu có thể nhìn ra, lúc so tài ngươi không dùng hết sức, có đúng vậy không?”
“Ngươi có thiên phú như vậy, đừng nên để mai một. Đông Lâm, gia nhập Đan Đỉnh phong của ta nhé? Lão phu cam đoan, chắc chắn sẽ dành cho ngươi đãi ngộ tốt nhất. Nói không chừng, tương lai ngươi còn có thể chấp chưởng Đan Đỉnh phong cũng nên!”
Bạch Đông Lâm nhấp một ngụm linh trà nhỏ. Ừm, mùi vị không tệ.
Đối với cái bánh cỡ bự mà Thượng Trung vẽ ra, hắn chẳng thèm để ý một tí nào.
Cho dù là luyện đan, luyện khí hay trận pháp… thì cũng chỉ là những thứ mà hắn dùng để chơi đùa cho đỡ nhàm chán mà thôi. Chúng đều là sản phẩm tặng kèm trong quá trình dung hợp tri thức vô tận của Bạch Đông Lâm.
Trọng tâm của hắn vẫn luôn là khiến bản thân mạnh hơn.
Mục tiêu này dù là lúc trước, hiện tại hay tương lai thì cũng sẽ không thay đổi.
Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, bình tĩnh đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Thượng Trung, kiên quyết nói:
“Đa tạ ý tốt của chấp sự đại nhân, đáng tiếc chí của vãn bối không ở đạo này. Đại nhân ngài có chỗ không biết, thực ra thiên phú tu luyện của vãn bối còn mạnh gấp trăm ngàn lần so với luyện đan!”
“. . .”
Này, khiêm tốn lễ độ vừa mới nói xong chạy đâu hết rồi hả?
“Haizz, đáng tiếc quá. Thật sự là đáng tiếc!” Vẻ mặt Thượng Trung ảm đạm, nhiệt huyết nóng bỏng trong mắt đã tiêu tán gần hết. Ông ta vẫn chưa nói hết những lời khuyên nhủ trong dự định, sao ông ta lại không cảm nhận được tâm ý kiên cố đến cực điểm của Bạch Đông Lâm chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận