Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 484: Kết thúc

Tử Cửu cùng với đồng bọn của mình cũng đều sẽ bị vạch trần dưới con mắt của Tra xét tư. Cho dù để Thần Huyết thánh tông tới xử lý chuyện này, cũng không có dứt khoát chuyên nghiệp như họ. Tốc độ kiểm tra rất nhanh, nhưng cũng không phải suôn sẻ cho lắm.
Thỉnh thoảng lại có một hai tu sĩ gây náo loạn, muốn bay ra chạy trốn, nhưng kết cục đều giống nhau.
Hoàn toàn không cần đến bọn họ phải ra ray, chiến hạm khổng lồ trực tiếp bắn ra một tia laser, nháy mắt đã giết chết người nọ ngay tại chỗ. Thần hồn cũng bị laser bao trùm bắt lấy đưa vào trong chiến hạm, chờ đợi bọn họ chính là bị xem trí nhớ.
Nhìn đi cái gì mới gọi là chuyên nghiệp!
Đây mới gọi là chuyên nghiệp, giống như dây chuyền sản xuất, vừa nhanh chóng lại có hiệu suất cao.
Thậm chí Hà Đô còn không thèm ngước mắt nhìn đám tôm tép bị tóm. Trong lòng hắn ta vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để giải quyết những Đại Năng của Đan Minh kia.
Uy nghiêm của Đại Năng không thể dễ dàng xúc phạm, cách làm cần phải nhẹ nhàng thận trọng, để tránh những phiền toái không cần thiết. Tác dụng của Đan Minh rất đặc biệt, nếu như giữa nó và Thần Đình xảy ra xích mích, thì chính hắn ta cũng khó thoát tội.
“Chậc, đúng là một việc khổ sai mà!”
Vân Địch đứng bên ngoài cánh cửa ánh sáng, nhìn hai tỷ đệ nhà họ Mục bình tĩnh bước vào trong cánh cửa ánh sáng. Trên khuôn mặt xám xịt hiện lên nụ cười thê lương.
Hắn ta tràn ngập khao khát bước vào giới tu luyện, chém giết thảm khốc để tranh giành huyết mạch. Nỗi cơ đơn khi bị các đệ tử thế gia huyết mạch vượt xa cùng niềm vui ngây ngất khi đột phá được Thần Nguyên Cảnh, hay lòng lo lắng thấp thỏm cùng tham vọng bành trướng khi bị dẫn dắt gia nhập thế lực Hắc Ám…
Từng cảnh tượng bỗng lướt qua trong đầu, ánh mắt Vân Địch tối sầm, bước vào trong cánh cửa ánh sáng.
“Ha ha, đúng là một cuộc đời thê thảm…”
Dường như những đốm sáng màu vàng vờn quanh người Vân Địch cảm nhận được điều gì đó. Chúng đột nhiên ngưng lại, nháy mắt biến thành màu đỏ tươi, vừa quấn vừa đảo. Cơ thể cứng rắn của thể tu Thần Nguyên lập tức hóa thành hư vô.
Chỉ còn sót lại thần hồn suy yếu cũng hoàn toàn bị giam cầm. Một dao động kỳ lạ thoáng qua, sau đó trực tiếp bị truyền tống tới một không gian đặc thù bên trong.
Chờ đợi hắn ta chính là sau khi bị hoàn toàn lấy hết ký ức, lại tiến hành tiêu hủy sạch tầng chân linh, tuyệt đối không có cơ hội đầu thai chuyển thế.
Pháp lệnh Tra xét khổng lồ, cánh cửa ánh sáng sâu thẳm ở phía sau. Những tu sĩ suôn sẻ vượt quả cánh cửa ánh sáng đều vội vàng rời khỏi nơi này, không muốn ở lại thêm một phút nào nữa.
Mục Tu và Mục Diệu Linh lại đứng ở bên cạnh, cũng không rời đi ngay.
“Tỷ, sao Vân Địch đại ca vẫn còn chưa ra nhỉ?”
Một lúc lâu sau, Mục Tu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của tỷ tỷ, thắc mắc hỏi ra. Ngay cả chính hắn ta cũng không cảm nhận được giọng nói của mình đang hơi run rẩy.
Vân Địch tiến vào cánh cửa ánh sáng chỉ ngay sau họ. Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, cũng có rất nhiều tu sĩ đã đi ra, nhưng vẫn không hề trông thấy bóng dáng của hắn ta.
Vậy thì chỉ có một lý do duy nhất.
“Tu.”
“Đi thôi, về nhà cùng tỷ. Tỷ thấy trong tộc nhất định phải tiến hành kiểm tra đệ một lần nữa.”
“Lần này sẽ do chính tỷ tự mình làm giám khảo kiểm tra đệ.”
Giọng Mục Diệu Linh lạnh lùng, ánh sáng màu tím vờn quanh trong mắt. Khí thế uy nghiêm đè ép Mục Tu, hắn ta khẽ mấp máy cánh môi nhưng không thốt nổi một câu.
“Hừ!”
Mục Diệu Linh hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rồi hóa thành tia sáng nháy mắt bay xa. Mấy tên hộ vệ già ở bên cạnh thấy vậy cũng vội vàng đi theo Mục Tu.
Sáng sớm ba ngày sau.
Dòng người ngày đêm không nghỉ, lần lượt tiến vào cánh cửa ánh sáng Tốc độ rất nhanh, họ bắt được không ít đám tôm tép.
Đến bây giờ, cuối cùng cũng đến lượt nhóm người Bạch Đông Lâm. Hắn nhìn cánh cửa ánh sáng trước mặt, vẻ mặt trầm tĩnh. Tuy rằng bản thân cất giấu nhiều bí mật, nhưng trong lòng sáng tỏ lỗi lạc nên không sợ thứ này.
Cho dù Tra xét tư nói không giữ lời, muốn nhìn trộm ký ức của hắn. Nhưng trong thần hải của hắn có tấm bia đá đen nhánh trấn áp, cũng chẳng sợ pháp lệnh Tra xét này.
Hắn cất bước vào bên trong cánh cửa ánh sáng, vô số đốm sáng màu vàng vờn quanh người. Một luồng dao động kỳ lạ quét qua người hắn.
Sau đó thì hết, thậm chí Bạch Đông Lâm còn không hề cảm nhận được thần hồn của mình bị va chạm. Hắn hơi sửng sốt rồi tiếp tục đi về phía trước.
Xem ra thủ đoạn kiểm tra của pháp lệnh Tra xét này rất đặc biệt, cách này còn mang lại hiệu suất cao hơn cả việc xem ký ức.
“Ưm! Cuối cùng cũng kết thúc!”
Bạch Đông Lâm vượt qua cánh cửa ánh sáng lập tức vươn vai, nhìn vầng mặt trời màu đỏ đang chậm rãi dâng lên nơi xa, tắm mình trong nắng mai ánh vàng rực rỡ, vẻ mặt thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận