Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 846: Bản thể của quang luân

Ánh mắt hắn liếc về chỗ bên cạnh mình, nhìn thấy Độc Nha Miểu Miểu đang căng thẳng mà nắm chặt tay, ánh mắt sáng quắc nhìn đấu trường, bộ dáng nóng lòng muốn thử sức, không khỏi mỉm cười. “Độc Nha, ngươi không định xuống dưới chơi sao?”
Độc Nha Miểu Miểu nghe vậy thì ngây người, nhăn lại cái mũi nhỏ lại, tức giận nói: “Bản tiểu thư bây giờ đang là tù binh của ngươi! Không được sự cho phép của đại nhân, sao ta có thể dám tự ý quyết định!”
“Không sao, nếu muốn thì cứ đi. Bỏ lỡ một việc trọng đại như vậy chẳng phải sẽ rất tiếc sao?”
“Hơn nữa, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao?”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, cười đầy ẩn ý, bấy lâu nay hắn đã ngấm ngầm hạ hơn mười loại thủ đoạn trên người Độc Nha Miểu Miểu, có thể trốn được thì tên hắn sẽ viết ngược, hắn tự tin là như vậy!
“Chà, vậy thì tốt!”
Hai mắt Độc Nha Miểu Miểu sáng lên, bị bầu không khí ở đây thu hút, không ai là không muốn đi xuống ra sức chiến đấu một trận, có nhiều người tự mình hiểu mình, ngay cả đánh cũng không đánh lại, đương nhiên không dám xuống để bêu xấu.
“Từ từ!”
Nhìn thấy Độc Nha Miểu Miểu sắp nhảy xuống, Bạch Đông Lâm ngăn nàng ta lại, nâng tay đặt lên vai nàng ta, một luồng sáng vàng tràn đầy sức sống bất tận tản ra dọc theo cánh tay, lập tức tràn ngập cơ thể của Độc Nha Miểu Miểu, chạy thẳng đến chỗ sâu nhất trong xương tứ chi.
Đôi mắt Độc Nha Miểu Miểu nheo lại thành trăng lưỡi liềm, vẻ mặt lộ ra vẻ thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt dần dần tràn ngập ánh sáng hồng, vết thương lúc trước bị Bạch Đông Lâm văng trúng đầu để lại cũng được chữa khỏi trong nháy mắt.
Hôm nay chiến trường Thiên Kiêu ra quy tắc nói, chỉ phục hồi những vết thương do trận quyết đấu để lại, Độc Nha Miểu Miểu mang theo vết thương lên sàn đấu, chắc chắn sẽ bị thổn thất lớn.
“Hừ! Thật thoải mái! Đây là cái gì vậy?”
Độc Nha Miểu Miểu chậm rãi mở hai mắt ra, thần quang chín màu trong đôi mắt lại trở nên sáng ngời, hơi thở đục ngầu phả ra cũng trở nên thơm ngát, đã không còn mùi máu tanh như lúc trước, rõ ràng vết thương trong nội tạng cũng đã được bình phục.
“Đương nhiên là thứ tốt rồi.”
Bạch Đông Lâm thu lòng bàn tay lại, hài lòng gật đầu, đây là ánh sáng sinh mệnh của hắn, có thể nói là tinh hoa trong tinh hoa, có thể khôi phục lại sức khỏe rất mạnh mẽ. Trên thực tế, những người luyện thể khác cũng có thể làm được điều này, nhưng không phải ai cũng dám chơi như hắn, hơn nữa người khác cũng không có tài năng trường sinh bất lão.
Trong mắt Độc Nha Miểu Miểu hiện lên một sự kinh ngạc, vết thương mà nàng ta phải chịu trước đó không hề đơn giản, cơ thể nàng ta cũng ẩn chứa những vết rạn mờ mờ, cho dù nàng ta có uống linh đan trị thương thì cũng không dễ gì mà khôi phục hoàn toàn. Vì vậy, Bạch Đông Lâm này có thể khiến nàng ta khôi phục hoàn toàn trong chốc lát, chắc hẳn là đã phải trả một cái giá lớn.
“Hừ hừ! Con người ngươi, coi như cũng có chút lương tâm!”
Độc Nha Miểu Miểu lẩm bẩm than thở, ánh mắt dịu dàng đi một chút nhìn Bạch Đông Lâm, nhếch miệng cười để lộ ra hai chiếc răng hổ sáng lấp lánh. Sau đó bóng người nhoáng lên trong nháy mắt hóa thành thần quang chín màu, trong nháy mắt đáp xuống đấu trường tối đen như mực.
“Sồ Hoàng Bảng, vị trí một trăm chín mươi chín, Độc Nha Miểu Miểu, khiêu chiến…”
“Người này rất là nhiệt tình!”
Độc Nha Miểu Miểu giống như một con khổng tước kiêu ngạo, ánh mắt khinh thường nhìn xung quanh bốn phía, nàng ta không có xiềng xích trói buộc, đã lấy lại bản tính của chính mình.
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, trong mắt mang theo ý cười, ngồi xếp bằng trên không trung, ánh mắt rũ xuống, dường như đang quan sát trận chiến khốc liệt bên dưới, trên thực tế, mọi cảm giác của hắn đều đặt ở vầng hào quang đang lơ lửng phía trên khoảng trống.
Với nhận thức tốt nhất của hắn, đặc biệt là ý chí mạnh mẽ của Cảnh giới thứ tư, có thể nhìn xuyên qua thần quang thiêng liêng đang bao phủ quang luân, nhìn thấy một hình ảnh lờ mờ, đó chính là bản thể của quang luân.
Những Thần Văn thần bí vô cùng tận, đan xen vào nhau lưu chuyển, có một sự dao động kỳ lạ nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn, đổ xuống lan tràn, giống như thể kết nối mỗi một tu sĩ lại, từ nơi này đến nơi khác, kéo dài không biết đến đâu.
“Cái thứ này, cho dù nhìn thế nào, đều giống như một cái la bàn…”
Bạch Đông Lâm khẽ cau mày, quay tay lấy ra một chiếc đĩa Thanh Đồng, văn tự dày đặc được khắc trên đó đang thay đổi nhanh chóng, và đây là bản chế tạo đặc biệt vô cùng quý giá của Tiềm Long và Sồ Hoàng Bảng, có thể sắp xếp thứ tự thay đổi khi đổi mới nội dung.
“Thứ này là La Bàn Thiên Cơ!”
Đôi mắt Bạch Đông Lâm sâu xa, giống như nhìn thấy một sợi dây kỳ lạ, thông qua một phương thức không xác định nào đó, đã nối liền chiếc đĩa Thanh Đồng trong tay hắn với quang luân trong khoảng không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận