Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 131: Phù thủy trong truyện cổ tích

Hơn mười bộ xương từ trong hố đen chui ra, xương cốt thô to, cao chừng hai thước, trên người khoác áo giáp rách nát, bàn tay xương trắng cầm vũ khí rỉ sét tàn tạ. Rồi sau đó, từ sâu trong hố mắt lại bùng lên một ngọn lửa màu xanh biếc. Bạch Đông Lâm tò mò nhìn mười mấy bộ xương này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một thứ như thế, bộ xương binh lính vẫn luôn đồng nghĩa với “chết thay”, cơ mà những bộ xương này có vẻ cũng khá có thực lực đấy, không yếu đuối như trong tưởng tượng.
“Rắc rắc.”
Xương hàm của bộ xương đập vào nhau phát ra tiếng rắc rắc, giống như đang nói cái gì đó.
Mấy bộ xương phía sau lấy ra một chuỗi xích sắt trói chặt Bạch Đông Lâm. Dù hắn chỉ cần phất tay là có thể khiến những bộ xương này hóa thành tro cốt, nhưng hắn không phản kháng, hắn muốn nhìn xem nơi này có thứ quỷ gì đang chơi hắn.
Đám xương khô trói chặt Bạch Đông Lâm rồi áp giải hắn tiến lại cái hố đen, Huyết Nguyên chảy qua hai mắt, cái hố đen kịt trước mắt hắn lập tức sáng như ban ngày.
Hắn nhìn xung quanh thì phát hiện đây chỉ là một con đường nằm dưới lòng đất bình thường, nhưng không biết con đường này làm sao mà lại nhét đầy thần niệm của hắn.
Bộ xương ép Bạch Đông Lâm đi ước chừng mấy ngàn thước, đã đi rất sâu vào trong lòng đất, cuối cùng cũng đi tới một cánh cửa đá, đám xương khô không có dừng lại mà tiếp tục đưa Bạch Đông Lâm bước qua cửa đá. Bạch Đông Lâm chỉ cảm giác mình vượt qua một vách tường không gian, lúc mở mắt ra đã đến một không gian rộng rãi hơn.
Đây là một không gian dưới lòng đất rộng đến vô tận, trong đó chất đầy hài cốt với đầy đủ chủng loại, xương người có, hài cốt yêu thú có, còn có hài cốt của người khổng lồ… trải dài đến nơi tầm mắt không nhìn thấy, cứ như một mảnh biển xương màu trắng!
Vách đá chung quanh cùng với mái vòm cực cao phủ đầy một loại đá màu trắng, chúng phát ra ánh sáng màu trắng dìu dịu, chiếu sáng khắp phần không gian rộng lớn dưới lòng đất sáng như ban ngày.
“Xương khô lão đệ ơi, đây là nơi nào thế?”
Bạch Đông Lâm ngạc nhiên nhìn quanh khoảng không gian khổng lồ trước mặt, sau cùng không nén nổi tò mò phải hỏi.
“Lách cách.”
Bộ xương siết chặt xích sắt trong tay, không để ý tới câu hỏi của Bạch Đông Lâm mà tiếp tục dẫn hắn đi sâu vào trong biển xương cốt.
Bạch Đông Lâm lắc đầu, quả nhiên giao tiếp với sinh vật khác loài là một thử thách quá khó khăn, mà đây còn là sinh vật khác thế giới với hắn nữa chứ.
Thôi, giờ thì hắn chỉ có thể đi theo đám xương khô này, xem xem kẻ đứng sau thao túng đám xương này muốn làm gì, chứ giờ mà thả hắn đi thì cũng quay về cái cảnh bị nhốt trong đống đổ nát kia, để cho hắn lựa chọn thì thà đi đối mặt với nguy hiểm không biết tên còn hơn.
Biển xương cốt rất đồ sộ, mà đám xương khô lại di chuyển vô cùng chậm chạp, tốc độ di chuyển chỉ cỡ phàm nhân nên phải tốn thời gian rất dài mới đi tới trung tâm của biển xương, chính giữa nó có một cung điện rất lớn.
Trên dưới cung điện trắng xóa, được hình thành bởi vô số hài cốt ghép lại, phía dưới cung điện là ngọn núi chồng chất của vô số đầu lâu.
Đứng dưới chân núi đầu lâu, cuối cùng Bạch Đông Lâm cũng được nhìn thấy bóng người. Đây là người đầu tiên hắn gặp được sau khi tới Cổ Giới đó, ý nghĩa lớn lao lắm, tuy rằng tình cảnh gặp mặt của hai người hình như không thân thiện gì cho cam.
Đi tới gần, Bạch Đông Lâm mới phát hiện người này là một lão phù thủy với thân hình tựa như cành cây khô héo. Tha thứ cho hắn vì dùng từ thô lỗ, bà ta thật sự là quá giống phù thủy trong truyện cổ tích, cũng không thể nói là rất giống được, chỉ có thể nói giống nhau như đúc.
Nhưng hắn là khách đến từ dị giới, vì bảo vệ hòa bình hữu nghị giữa hai giới, Bạch Đông Lâm cho rằng hắn vẫn nên làm gương, phải biểu hiện lễ phép một chút. Hắn mỉm cười, dùng giọng nói thân thiện nhất để chào hỏi:
“Xin chào lão bà bà, xin hỏi đây là nơi nào? Ta vô tình bị lạc, không biết lão bà bà có thể giúp ta không?”
Minh Dự Cổ Giới và Càn Nguyên giới đều có ngôn ngữ và văn tự giống nhau như đúc, hắn đã biết được thông tin đó từ trong vòng tay nên không cần lo lắng vấn đề giao tiếp.
Bà lão trông như miếng củi khô kia dùng đôi mắt nhỏ ti hí màu xanh biếc liếc nhìn Bạch Đông Lâm, sau đó vươn đầu lưỡi tanh hồng liếm môi, bà ta bật cười một cách quái dị:
“Khặc khặc khặc, thật là một tiểu lang quân tuấn tú nha, làm lão thân nhìn mà không nhịn được.”
Nói xong, bà ta lập tức thi triển pháp thuật củng cố dây xích trên người Bạch Đông Lâm cho chặt hơn, sau đó dẫn đầu đám xương khô đang áp giải hắn đi về phía cung điện trên núi.
“Chậc, đáng giận, mụ phù thủy này còn là kẻ háo sắc nữa chứ!”
Bạch Đông Lâm nhướng mày, quả nhiên, nam thanh niên ra đường vẫn nên bảo vệ bản thân thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận