Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1718 - Xuyên tạc ý thức bản ngã (3)

“Chúa công, tìm Lượng có chuyện gì quan trọng?”
Gia Cát Lượng đứng mũi chịu sào, theo sát phía sau là: Sở Hiên, Địch Nhân Kiệt, Kha Nam, Tôn Ngộ Không, Như Lai Phật Tổ, Hoắc Kim, Albert Einstein, Iron Man, Doctor Strange, X tiến sĩ, Doctor Manhattan, James Bond, Luffy, Naruto Uzumaki, Rick, Cừu Vui Vẻ, Shin cậu bé bút chì, Anh em Hồ Lô, Makka Pakka, Teletubbies, SpongeBob, Patrick Star...
Vô tận nhân cách giả lập, tồn tại và không tồn tại, hư ảo và hiện thực, cuối cùng tất cả tưởng tượng, trong đó có ngươi và cũng có ta, đều đã hội tụ ở nơi này, vô số kể.
Vô tận nhân cách hóa thành từng hạt tinh quang, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên tràn vào trong đao Khấp Huyết, chẳng qua ngay lập tức, thân đao tinh hồng chấn động kịch liệt, không biết bị tra tấn tàn khốc cỡ nào.
“Curacao, hy vọng ngươi có thể chịu lâu thêm một chút, cống hiến nhiều số liệu thực nghiệm mới tốt.”
Ánh mắt thần ngã càng lạnh băng, chậm rãi khép lại hai mắt, hình như tất cả mây Tư Duy cũng ảm đạm đi một chút.
Bạch Đông Lâm dốc lòng tu luyện, thi hài và Bản Nguyên Vũ Trụ bị tiêu hóa nhanh chóng, Chư Thiên Alor bị Cửu Diệu dốc toàn lực cắn nuốt, hư vô tối tăm bao phủ tất cả với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Vật chất tồn tại hải lượng Chư Thiên Alor mất đi, hình thái và chất lượng cũng sản sinh thay đổi vi diệu, đến mức quỹ tích vận hành và tốc độ đều bị sửa đổi, mau chóng đuổi theo một hài cốt Chư Thiên cực kỳ xa xôi.
Cả hai va chạm vào nhau, đã không thể tránh né, sẽ xảy ra trong mấy trăm năm nữa.
Bạch Đông Lâm hoàn toàn không biết gì về điều này cả.
Chư Thiên Thái Hạo, tinh vực Cao Lĩnh.
Một chiếc chiến hạm cực kỳ xa hoa, toàn thân dùng vàng trắng tinh khiết luyện chế thành, lướt qua hư không đen nhánh, mau chóng đuổi tới Vĩnh An Đại Xu Nữu cách đó hơn một ngàn vạn năm ánh sáng, dấy lên gợn sóng kịch liệt, mẫn diệt không gian thành từng khúc.
Không gian bên trong chiến hạm cực kỳ bao la, cứ như một tiểu thế giới, mặt trời treo giữa không trung, núi non sông ngòi, cây xanh râm mát, cung điện san sát.
Ở vùng trung tâm tại trung ương thế giới, một toà thần điện nguy nga tồn tại ở đó, đâm thẳng tới tận tầng mây, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh ca múa chơi đùa truyền ra từ đó.
“Tam hoàng tử điện hạ, chúng ta sắp đến tới Vĩnh An Đại Xu Nữu, lướt qua lối đi không gian này, là đã đến cương vực đế quốc Tù Điểu, ngài, có dặn dò gì hay không?”
“Ồ, đã sắp đến rồi sao?”
Thiên Càn Thần Vực, tam hoàng tử Càn Hữu, nằm nghiêng trên thần tọa, hữu khí vô lực trợn mắt lên, ánh mắt không có tiêu cự, nhìn ca cơ cực lực múa may trên đại điện.
“Chỉ là một đế quốc Tù Điểu, nào có cần chuẩn bị gì? Tù gia không biết tốt xấu, dám mạo phạm uy nghiêm của thần vực, bản hoàng tử đích thân đến, thì tất nhiên muốn khám nhà diệt tộc chúng nó.”
“Ha ha, A Lục, ngươi đi theo ta cũng đã mấy trăm vạn năm rồi, cũng coi như là tận tâm tận lực, làm sao? Có hứng thú ngồi lên bảo tọa đế quốc thử hay không?”
Giọng điệu Càn Hữu tùy ý, giống như một quốc gia vũ trụ khổng lồ, chỉ là vắt mì có thể tùy ý, dùng dăm ba câu đã có thể quyết định quyền sở hữu.
Bịch!
Thân thể A Lục mềm nhũn, đột nhiên quỳ xuống đất, liên tục dập đầu, sợ hãi nói: “Chủ tử, tuyệt đối không được, A Lục có tài đức gì, dám đi ngấp nghé bảo tọa đế quốc!”
“A Lục là một con chó ngài nuôi, đời này không cầu gì khác, chỉ nguyện đi theo bên cạnh chủ tử, ai làm ngài không vui, ta sẽ cắn người đó!”
“Gâu! Gâu gâu!”
Động tác của A Lục dọa cho chúng ca cơ giật mình, bọn họ dùng sắc mặt tái nhợt dừng động tác lại, quỳ rạp trên đất, run lẩy bẩy.
“Đứng lên! Nhìn dáng vẻ ngươi sợ hãi không có chút can đảm nào thế này, cả đời này cũng chỉ có thể làm chó.”
Càn Hữu khẽ lắc đầu liếc A Lục, chỗ sâu trong con mắt hiện lên vẻ hài lòng.
“A đúng đúng đúng! A Lục ta, thích làm chó nhất!”
“Hừ! Lui ra hết đi.”
Hào hứng của Càn Hữu phai nhạt, vẫy vẫy tay, chúng ca cơ như được đại xá, dập đầu một cái, rồi rón rén rời khỏi đại điện.
“A Lục, ngươi nói xem này đến tột cùng là đế quốc Tù Điểu đã xảy ra chuyện gì?”
“Tiến cống một vạn năm một lần, lại dám giao lên một ít đồng nát sắt vụn, thần vực truyền lệnh cho bọn họ, lại chậm chạp không nhận được lời hồi đáp, thế gian này, thật sự có người không sợ chết sao?”
Trong mắt Càn Hữu lộ ra vẻ suy tư, hắn ta không phải thiếu gia ăn chơi trác táng, rác rưởi chỉ biết vui đùa hưởng thụ, hắn ta đã sống hơn một nghìn vạn năm, tu vi cũng đạt đến thập cảnh, trí tuệ và lòng dạ không thiếu, nhưng có thế nào cũng không thể nhìn ra tình huống đế quốc Tù Điểu không thích hợp ở đâu.
Chuyện xảy ra khác thường tất có yêu dị, đế quốc Tù Điểu dùng im lặng đối mặt với bọn họ, thậm chí ngay cả một câu giải thích cũng không có, đủ loại dấu hiệu đều biểu hiện chuyến này không đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận