Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 268: Vũ Trụ nhân thể

Bạch Đông Lâm chỉ lưu lại một sợi ý niệm khống chế thân thể chuyển động. Bàn tay hắn bấm pháp quyết, phòng thí nghiệm vốn đang sáng sủa lại lập tức chìm vào bóng tối đen kịt. Dưới sự điều khiển của hắn, đám kinh mạch lơ lửng trên không trung chậm rãi hội tụ lại với nhau, rất nhiều Linh Khiếu bắt đầu phát ra ánh sáng chói mắt.
Bạch Đông Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, thật không thể tin được, dường như hắn nhìn thấy một biển sao vũ trụ!
Linh hồn Tam vị nhất thể điên cuồng suy nghĩ vận chuyển suy diễn, thu thập số liệu thực nghiệm.
Mẫu thí nghiệm số 297 là một thể tu Thần Thông Cảnh. Ngoài 365 Linh Khiếu chủ, hơn mười Linh Khiếu ẩn tàng cũng đã được mở ra.
Trong rất nhiều Linh Khiếu chói lọi lơ lửng trên không trung đen kịt, Linh Khiếu chủ giống như ‘lõi của một siêu tinh hệ’ trong vũ trụ tối đen như mực, sừng sững bất động.
Rất nhiều Linh Khiếu ẩn tàng đóng vai trò là ‘lõi tinh hệ’. Chúng không ngừng xoay tròn xung quanh “lõi của siêu tinh hệ”, hàng trăm tỷ hạt tế bào trong cơ thể là những ngôi sao vô cùng vô tận cùng hành tinh bao phủ Linh Khiếu ẩn tàng hay “lõi tinh hệ”!
Thiên địa là vũ trụ lớn, nhân thể là vũ trụ nhỏ.
Đây là vũ trụ nhân thể!
Lòng Bạch Đông Lâm chợt rung động một cách khó hiểu. Trong mắt hắn hiện lên vẻ thông suốt, chẳng trách sao Linh Khiếu ẩn tàng lại khó mở ra như vậy.
Không giống như Linh Khiếu chủ, Linh Khiếu ẩn tàng không ngừng chuyển động cũng không thể tìm ra được quy luật nào của chúng.
Tình huống của mỗi người cũng khác nhau. Đương nhiên, không có kinh nghiệm thống nhất nào về việc mở ra, chỉ có linh hồn cường đại của chính mình mới có thể bắt được dấu vết của nó.
Ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, hắn chưa bao giờ nghĩ tới thân thể con người lại tinh xảo huyền ảo như vậy, không thể tự nhiên sinh ra, cũng không phải tiến hóa mà thành, rốt cuộc ai đã tạo ra nhân loại?
Thế giới này không có truyền thuyết “Nữ Oa tạo ra con người” hay “Chúa tạo ra thế giới trong bảy ngày”.
Điều này có thể liên quan đến bí mật lớn nhất của nhân loại thế giới này.
Thí nghiệm đã đạt được tiến triển sơ bộ, Bạch Đông Lâm được cổ vũ rất nhiều. Bước tiếp theo là khám phá những ảo diệu của Linh Khiếu và xa hơn nữa là ánh sáng bản nguyên sinh mệnh.
Lượng tiêu hao mẫu thí nghiệm quá cao, nhất là thí nghiệm sau này càng cần nhiều mẫu thí nghiệm hơn, tâm thần Bạch Đông Lâm khẽ động, hắn truyền tin tức cho Trương Thiện Nhẫn bên ngoài bảo tháp thanh đồng.
“Trương Thiện Nhẫn, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đưa một trăm người đến đây, ưu tiên thể tu trước.”
Đối với việc thăm dò Linh Khiếu và ánh sáng bản nguyên đương nhiên dùng thể tu là tốt nhất, nhưng khí tu cũng có giá trị tham khảo nhất định.
Bạch Đông Lâm thu tâm thần lại, tiếp tục thí nghiệm. Vô cố sợi tơ linh hồn nhỏ bé đến tận cùng bắt đầu từ từ thăm dò vào trong Linh Khiếu. Sau đó, tất cả Linh Khiếu của vật thí nghiệm dường như bị kích thích, bắt đầu nhấp nháy dữ dội, tán loạn không thể đảo ngược.
‘Mẫu thí nghiệm số 297, khi Linh Khiếu bị ngoại vật xâm nhập, cân bằng trong nháy mắt sụp đổ, Linh Khiếu tán loạn mà chết.’
Bạch Đông Lâm ghi chép tỉ mỉ số liệu thí nghiệm, Thần Hải của vật thí nghiệm tán loạn, linh hồn uể oải bay ra với vẻ mặt mờ mịt, Cực Ác một phát bắt được nuốt chửng.
“Này, đừng lãng phí chứ.”
Ý niệm của Bạch Đông Lâm, một nam tử toàn thân trần trụi xuất hiện trên bàn làm việc trắng tinh trống rỗng, quy trình thí nghiệm tiêu chuẩn tiếp tục.
“Họ tên?”
“Ba Căn…”
...
Trương Thiện Nhẫn đang ngồi ở đại điện bên ngoài uống trà, khoảnh khắc nhận được ý niệm truyền âm của Bạch Đông Lâm, hắn ta lập tức đứng dậy, hơi cúi đầu với vẻ mặt kính cẩn.
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Cảm nhận được ý niệm của Bạch Đông Lâm đã thối lui, Trương Thiện Nhẫn chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt ôn hòa cung kính dần biến mất, một tia ngoan lệ lóe lên trong mắt. Chết vì kế hoạch lớn của chủ thượng chính là vinh quang của những súc sinh này!
Tiếp theo nên khai đao với lực nào đây?
Trong mắt Trương Thiện Nhẫn thoáng hiện lên một tia suy nghĩ, một trăm người mỗi ngày không phải là một con số nhỏ. Trong khoảng thời gian ngắn thì không sao, hiện nay hắn ta vẫn còn hơn một ngàn người bị giam giữ trong địa lao. Từ trước đến nay hắn ta vẫn luôn làm việc phòng trước vô hại, hơn một ngàn người này là để dự trữ cho chủ thượng, nhưng hơn một ngàn người cũng không thể giữ được lâu.
Với tốc độ tiêu hao của chủ thượng tăng gấp mười lần trong tháng trước, sự biến mất không thể giải thích của một số lượng lớn người có thể khiến mọi người trong thành hoảng sợ. Những kẻ tội ác tày trời này có cảm giác nguy cơ rất mạnh. Có chút gió thổi cỏ lay thì sẽ ẩn thân chạy trốn khắp nơi. Nếu một lượng lớn nhân khẩu trốn khỏi thành thì sẽ rất rắc rối.
Hắn ta phải nghĩ ra một phương pháp không sơ hở tí nào. Một lúc sau, mắt Trương Thiện Nhẫn sáng lên, hắn ta nghĩ ra một ý tưởng hay.
Trương Thiện Nhẫn quả thực là một người thông minh, không chỉ giỏi nịnh bợ, Bạch Đông Lâm cũng không nhìn lầm người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận