Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 821: La Bàn Thiên Cơ

Ba cái đáng tiếc, tên Mộ Dung Trùng Tiêu này thực sự chết không oan, đúng là chỉ thiếu một chút may mắn. Về phần rốt cuộc hắn lạnh lùng giết chết Mộ Dung Trùng Tiêu là đúng hay sai?
Theo cảm nhận của Bạch Đông Lâm, tu sĩ bỏ mạng quanh lục địa này không dưới một nghìn người, có nam có nữ, có già có trẻ, trong đó đại đa số đều là chết trong tay Mộ Dung Trùng Tiêu.
Vì tranh giành thiên tài địa bảo mà giết người, hẳn cũng phải cảm nhận được mùi vị bị người ta đuổi giết.
Đương nhiên, những điều này đều không phải trọng điểm, hắn không phải thánh mẫu, người mà Mộ Dung Trùng Tiêu giết là tu sĩ, không phải phàm nhân vô tội tay không tấc sắt, hắn chẳng thèm quan tâm.
Giết Mộ Dung Trùng Tiêu chỉ là muốn làm một thí nghiệm thôi.
Bạch Đông Lâm lật bàn tay một cái, lấy ra một tấm đồng khắc đầy Thần Văn, bên trên khắc vô số chữ viết, ấy chính là Tiềm Long Sồ Hoàng bảng đặc chế vô cùng quý báu!
“Ta không tồn tại trong Thiên Cơ, không biết rõ cái La Bàn Thiên Cơ này có thể thu thập thông tin của ta không, nếu là không thể thì có lẽ có chút phiền phức…”
“Vì để ngươi cảm nhận được rõ ràng hơn, ta cố ý đồ sát Mộ Dung Trùng Tiêu, La Bàn Thiên Cơ, phải cống hiến sức lực đấy!”
Bạch Đông Lâm hờ hững dời ánh mắt xuống tấm đồng.
‘Tiềm Long bảng, vị thứ sáu mươi chín, Bạch Đông Lâm!’
“Ha ha, thú vị đấy.”
Cất tấm đồng vào, ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe lên vẻ suy tư, mặc dù không hiểu rõ nguyên lí hoạt động ở bên trong, nhưng trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhiệm vụ tập luyện này không gây trở ngại nữa rồi.
“Tên, tên gia hỏa kia! Thế mà hắn lại dùng một chiêu đánh bại Mộ Dung Trùng Tiêu!”
“Trời ạ! Có phải ta rơi vào huyễn cảnh rồi không, Mộ Dung Trùng Tiêu lại bị đánh đến chạy thục mạng như chó, một chưởng của người này cũng không dám đỡ!”
“Điên! Là ta điên, còn là cái này thế giới điên…”
“Không phải ảo giác! Tiềm Long bảng thay đổi rồi, vị trí thứ thứ sáu mươi chín bị Bạch Đông Lâm thay thế, người này tên là Bạch Đông Lâm!!!”
“Ồ!? Kỳ lạ, vị trí thứ bảy mươi không phải là Mộ Dung Trùng Tiêu sao? Sao lại không thấy tên hắn ta nữa…”
Mấy trăm nghìn trượng ở ngoài kia, mười mấy nghìn tu sĩ sợ hãi, miệng nói xằng nói xiên, nhất thời bị vở kịch này làm cho bối rối.
“A —— nhìn qua đây, quái vật đó nhìn qua đây rồi! Mau trốn đi, chúng ta vừa mới chế nhạo hắn, nhất định là hắn chuẩn bị ra tay xử lý chúng ta!”
Sắc mặt của đám người thay đổi, quái vật đều là loại người có tính cách kỳ cục, kẻ vì một ánh mắt mà giết người không phải số ít, cũng không phải là không có khả năng xảy ra tình huống đó.
“Không xong rồi, chạy mau!”
Chỉ trong chốc lát, mười mấy nghìn tu sĩ đều là tan tác như chim muông, chạy ra Giới Bích, không dám ở lại thế giới này tìm kiếm Thọ Nguyên quả, ở cùng một thế giới với loại quái vật này thực sự quá nguy hiểm!
“A!?”
Nữ tu mang khuôn mặt thanh tú kia cũng ở trong đám đông chạy trốn, đột nhiên cảm thấy lồng ngực nặng nề, đầu tiên là lộ ra vẻ nghi ngờ, sau đó gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
Trong ngực nàng, bên trong tiết y, không biết khi nào xuất hiện năm quả thần quang, ấy chính là Thọ Nguyên quả.
Bạch Đông Lâm chậm rãi bước đi, đi vào bên trong màn sương trắng dày đặc, miệng nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Ta không phải là người tốt gì.”
“Nhưng người có lòng lương thiện thì đều nên được khen thưởng.”
Màn sương trắng xóa vặn vẹo, hơi thở lạnh lẽo thấu xương.
Sương trắng kỳ dị bao phủ không gian xanh này, lại có thể bất chấp sự phòng bị mà xuyên vào bên trong cơ thể, Bạch Đông Lâm khẽ cau mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngũ quan ý thức của mình đều bị rối loạn.
Giống như có rất nhiều bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo dính đầy chất lỏng sền sệt, đang dùng sức giày vò Thần Hồn của hắn, trơn trượt lạnh như băng, vô cùng ghê tởm.
“Hừ, chút tài năng kém cỏi này, cũng dám giở trò hổ báo!”
Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, ngọn lửa ý chí đột nhiên bùng lên, bên tai dường như có tiếng than khóc, toàn bộ hơi thở lạnh lẽo trong cơ thể đều bị ngọn lửa ý chí thiêu rụi không còn gì cả.
Ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, sương mù dày đặc màu trắng dường như gặp phải kẻ thù, lần lượt xoay người cách xa hắn, không dám dấn thân vào cơ thể hắn một chút nào nữa.
“Sương trắng này, có thể bóp méo ý chí của con người, khó trách đám người Mộ Dung Trùng Tiêu này không dám xâm nhập, tu sĩ chưa khơi dậy ngọn lửa ý chí, thật sự rất khó đối mặt với loại chuyện này.
Nhẹ phất ống tay áo, Bạch Đông Lâm cất bước đi về phía trung tâm của đám sương mù trắng, đi qua nơi nào, sương mù trắng và lạnh lẽo lần lượt rút lui.
Lạch cạch!
Một trái Thọ Nguyên quả thần quang rạng rỡ từ chỗ sâu trong sương trắng rơi xuống, rơi xuống phía trước Bạch Đông Lâm không xa, còn hướng về phía hắn lăn hai vòng.
“Ha ha, muốn dùng một quả trái cây xua đuổi ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận