Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1759 - Tiên triều của ta (2)

Chỉ thấy dòng sông máu đã bị đánh tan và biến thành trạng thái phân tử khi nãy bỗng chốc tỏa sáng rực rỡ, từ màu đỏ tươi biến thành đen tối, mãnh liệt tụ hợp lại với nhau rồi ngưng tụ thành một chữ “chết” to lớn!
“Thật sự là sát khí khủng khiếp!”
Tất cả mọi người đều nhíu chặt mày, trong ý chí cảm nhận được một chút vị tanh ngọt, trước khi chết, đồng loạt kêu rên thảm thiết cùng vô tận bóng dáng.
Giết chóc hủy diệt thế giới thông thường không thể đạt tới sát khí chất lượng thế này, chỉ có một loại khả năng, chính là đối phương đã uống máu của chúng sinh cùng cảnh giới.
Chữ ‘Chết’ đen như mực kia xoay tít một vòng, rồi đột ngột biến mất tại chỗ, khi dao động xuất hiện trở lại, đã in dấu lên ấn đường của lão giả và hai vị bên cạnh.
Sắc mặt của ba người biến đổi trầm trọng, thình lình đứng phắt dậy, nhưng còn chưa kịp trốn tránh, đã bị một khe hở đen tối bỗng dưng xuất hiện phía sau lưng nuốt chửng.
“Tiên Đế?”
Ánh mắt mọi người bừng sáng, trong mắt ngập tràn ý nghĩ, nhưng bọn họ cũng không lo lắng cho an nguy của ba người bên phe mình kia, thập nhất cảnh chẳng dễ bị giết như vậy.
“Hừm, không nhầm thì đây hẳn là phương pháp của Nho giáo và Đạo giáo, trong Chư Thiên Thái Hạo, đạo này đã biến mất từ lâu, lẽ nào người này đến từ một thế giới Chư Thiên nào khác ư?”
Nghĩ tới chuyện này, Cổ Hồng Tiên Đế ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nếu như tên nhãi con kiêu ngạo này đến từ những thế lực tối cao ở Thái Hạo kia, thì bọn họ còn có đôi chút dè chừng.
Nhưng nếu hắn đến từ Chư Thiên khác thì dễ xử lý rồi, trời cao hoàng đế ở xa, dù hắn có là ai đi nữa thì một khi giết cũng phải chết thôi.
Những người có mặt đều là người có đầu óc minh mẫn, Cổ Hồng Tiên Đế nghĩ tới chuyện này, tất nhiên bọn họ cũng nghĩ tới được, trong chốc lát, vẻ mặt của bọn họ càng ngày càng lãnh đạm, nhìn trừng trừng vào chiếc chiến hạm màu vàng rực rỡ kia, họ có thể cảm nhận được khí tức của đồng loại bên trong ấy.
Trong chiến hạm, Bạch Đông Lâm chắp hai tay sau lưng, nhìn xuống sinh linh An Nhã tộc đang nơm nớp lo sợ và nghiêm trận trông chờ ở đại lục bên dưới, hắn còn nghe được tiếng cầu nguyện thành kính, từng luồng tín ngưỡng trắng tinh thuần khiết, trôi nổi lởn vởn trong Hư Không.
Hắn không hề mong muốn nuốt chửng năng lượng cấp thấp như sức mạnh của đức tin.
Đấy là nỗi niềm đau buồn của những người yếu đuối, họ chỉ có thể đặt hy vọng vào sự tồn tại hư vô huyền ảo lúc đối mặt với sự sống và cái chết.
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, thu hồi ánh mắt, lý do hắn không ngừng theo đuổi sức mạnh là bởi hắn không muốn bản thân trở thành một trong thành viên trong số những sinh linh bên dưới.
“Phi Cầu, vị bằng hữu này của ngươi rất tự tin, dám một chọi ba nữa cơ đấy.”
Phi Cầu, một trong bảy người khổng lồ được Bạch Đông Lâm cứu về, cũng là người hắn coi trọng nhất, trong trạng thái vô ý thức vẫn giữ vững niềm tin ý chí bất diệt.
“Ha ha, đại nhân chê cười rồi, chẳng qua tiểu tử Thanh Hoa Niên này thích ra vẻ mà thôi, hễ có cơ hội là muốn ló mặt ra khoe khoang, hừm, cũng có thể là bị giày vò suốt những năm tháng dài dằng dặc qua, làm cho hắn chết ngạt, nên muốn trút ra một tí thôi.”
“Mong đại nhân đừng quá lo lắng, đây chỉ là một tình huống nhỏ nhoi, chiến trường mà mấy người chúng tôi phải đối mặt khi đó còn nguy hiểm hơn như thế này nhiều.”
Bạch Đông Lâm nghe vậy thì gật nhẹ đầu, chẳng ừ hử gì cả, văn tự trong văn thư khuyên hàng chính là do chân thân của Thanh Hoa Niên hóa thành, hắn sẽ không chơi những trò làm lố không thiết thực này, mấy thứ như máu nè, giết nè, chết nè các kiểu quá là ấu trĩ.
Nho giáo và Đạo giáo được chia thành “Bạch Nho” và “Chiến Nho”, Thanh Hoa Niên thiên về Chiến Nho giết kẻ địch trên chiến trường nhiều hơn, ít đi một tí chính khí, tao nhã và càng nhiều là hung tàn thô bạo.
“Đi thôi, đừng để vị Cổ Hồng Tiên Đế này chờ lâu nữa.”
Bạch Đông Lâm bước ra, đám người Phi Cầu theo sát phía sau, thời không biến dạng, trong nháy mắt đã xuyên qua giới bích chiến hạm, rồi xuất hiện trước Cổ Đình Thần Điện.
"Tổng cộng có tám người, khí tức của họ đều cực kỳ hùng mạnh, khó trách Lâu Thiên Bách Sủng bọn họ mất liên lạc trong thoáng chốc, hóa ra là do bị phục kích vây đánh!"
Sắc mặt Cổ Hồng Tiên Đế vô cùng u ám, tên khốn thỏ đế Càn Côn này dám dối gạt về tình hình của kẻ địch, nói cái gì mà đối phương chỉ có một người, quả thực tội đáng muôn chết.
“Chư vị, tên này rất lạ mắt, ta thế mà lại chẳng biết được hắn đến từ Chư Thiên nào? ”
“Tuy cùng là Nhân tộc, nhưng lại không nói một lời và làm mưa làm gió ở Chư Thiên Thái Hạo ta, đây không phải là quá láo xược rồi ư!?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận