Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 892: Chúng ta sẽ sớm phải gọi ngươi là tiền bối

Ngay ngày đầu tiên gia nhập quân đội, hắn đã phát hiện ra người lãnh đạo trước mắt mình là một người quen, không thể hợp lý hơn! “Ha ha, đến, đến, ngồi xuống trước rồi nói chuyện.”
“Chậc chậc, một thời gian ngắn ta không gặp ngươi, không ngờ ngươi, Bạch Đông Lâm, thực lực hơn hai chúng ta rất nhiều! Chuyện này thật sự là…”
Với tư cách là tu sĩ của Càn Nguyên giới, hắn đương nhiên hiểu rất rõ sức nặng của Tiềm Long bảng, chỉ cần hắn đứng trong nhóm 100 Thiên Kiêu, tu vi của hắn đã là đệ bát cảnh!
Bọn họ đã tu luyện hàng chục nghìn năm, và chỉ có vậy thôi, nhưng những con quái vật Thiên Kiêu kia, trong vòng chưa đầy một nghìn năm đã vượt xa họ.
Khi Khuông Trấn nói xong, trong mắt hắn ta có một ý tứ không thể giải thích được, nhưng trong nội tâm hắn ta chỉ cảm thấy cả đời tu luyện của mình đã tu đến cẩu thân rồi.
Nhưng mà, hắn ta tuy rằng cũng có thể gia nhập Cực Đạo thiên tài, nhưng hắn ta cũng hiểu được thiên tài cũng phải phân đẳng cấp, so với đám quái vật này sớm muộn gì mình cũng sẽ phát điên lên.
Khi Khuông Trấn nói, hắn ta đột nhiên đưa tay ra và đặt một vài bảo vật sáng chói trên mặt bàn phía trước thu giữ trong chiếc nhẫn không gian, hắn ta cũng đắc ý liếc nhìn Trì Nham, trong khi Trì Nham lại có một vẻ mặt đau khổ.
Bạch Đông Lâm nhìn sự việc vừa xảy ra không thể hiểu được, liền hỏi: “Hai vị tiền bối, các ngươi là…”
“Dừng lại! Hiện tại ngươi đừng gọi chúng ta như vậy, cả đời tu sĩ ta chỉ nói về Đạo hạnh. Với trình độ tu luyện hiện tại của ngươi, chúng ta có thể là bằng hữu cùng thế hệ.”
“Nói không chừng, sau này chúng ta sẽ sớm phải gọi ngươi là tiền bối! Ha ha ha.”
Khuông Trấn cười đắc ý. Mặc dù những gì hắn ta nói là thực tế, nhưng đó là quy luật thực sự của thế giới này.
Tu vi càng cao về sau càng tiến chậm, tu vi cùng cảnh giới chênh lệch mười vạn năm là chuyện bình thường, bởi vậy ngoại trừ quan hệ huyết thống, đều là xếp hạng dựa theo đạo hạnh phân biệt xưng hô.
“Khụ khụ, vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy? Lão ca ta nhờ hồng phúc của ngươi mà từ trong tay Trì Nham ta có chút hời…”
Hóa ra hai người chuẩn bị cho trận chiến ở đây đã quá nhàm chán, gần đây nghe nói có rất nhiều Tiềm Long bảng “Bạch Đông Lâm” tới nhập ngũ, nên đã chiêu mộ một số người trong số họ vào làm thuộc hạ của mình, và làm một ván cược. Đặt cược xem những người bước vào cánh cửa này có phải là người đứng đâu Tiềm Long bảng hay không!
Sau khi cả ba trò chuyện một lúc, Bạch Đông Lâm hỏi những gì nghi ngờ trong lòng.
“Hai vị đạo huynh, các ngài không ở Càn Nguyên giới, tại sao lại tới chiến trường này?”
Bạch Đông Lâm đã biết được từ trước, hai người này là chiến hữu, đã từng chinh chiến sa trường rất lâu rồi, bây giờ lại trở lại chiến trường, hẳn là phải có một lý do đặc biệt nào đó.
“Ta là ở Hắc Ngục đợi đến nhàm chán quá.”
“Ta nghe nói gần đây tình hình trận chiến rất khốc liệt, vì vậy ta muốn thừa dịp còn trẻ kiếm thêm một chút lợi nhuận!”
“Ha ha ha!”
Hai người nói xong thì nhìn nhau cười.
Hai mắt Bạch Đông Lâm hơi nhắm lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười, ở trên chiến trường lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử, nhưng lợi ích thu được cũng vô cùng hấp dẫn.
Vật liệu thi hài dị tộc.
Những điểm cống hiến đáng quý của Nhân tộc.
Cùng với, phần thưởng của ý chí thiên địa, tức là “Thanh Linh Khí” thần kỳ vô cùng!
Nhưng lời của đám người Khuông Trấn chắc chắn không nói hết lý do, theo như Bạch Đông Lâm biết, có người ở trên chiến trường lâu dài, sẽ không bao giờ rời khỏi chiến trường, kể cả tu sĩ cũng giống như vậy.
Trong những ngày bình lặng và nhạt nhẽo, ý tưởng trở lại chiến trường luôn nảy ra, và hai người Khuông Trấn có thể là loại người này.
“Đừng nói đến chúng ta, ngược lại là Bạch Đông Lâm ngươi. Ngươi làm sao lại tới cái nơi binh sĩ tự do này? Ngươi là thiên tài của Cực Đạo thánh tông ta, nên được hưởng đãi ngộ tốt nhất! Làm sao có thể làm một tu sĩ tự do để gia nhập chiến trường, bắt đầu từ một tên lính quèn chứ?”
Khuông Trấn vươn tay gãi đầu, lộ ra một tia khó hiểu, thực sự nghĩ mãi cũng không hiểu được ý tứ trong hành động của Bạch Đông Lâm.
“Hai vị đạo huynh, tiểu đệ ta còn có một lý do cuối cùng, nhưng do hạn chế nhất định, ta không thể nói cho hai người biết, xin thứ lỗi!”
Bạch Đông Lâm khẽ chắp tay, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, Cực Đạo thí luyện càng ít người biết càng tốt, trước khi hoàn thành xong thí luyện thì phải giữ bí mật, đây là quy tắc đã đề ra, hắn ngược lại không nói dối.
“Không vấn đề gì!”
“Ai mà không có bí mật? Đến, tới đây, uống rượu, chúng ta có thể gặp lại ở đây quả thực là kì diệu, nhẽ ra hôm nay phải say một cuộc, chúng ta hôm nay không say không về!”
“Được rồi! Không say không về!”
“Uống đi! Ha ha ha!”
Đi vào quân doanh, ngay cả tu sĩ cũng có cảm giác kiêu ngạo, ăn thịt uống rượu!
Trong khoảng thời gian ngắn, nâng ly cạn chén, rất thoải mái.
Như vậy, có hai vị lão ca hết sức chiếu cố, sinh hoạt của tân binh Bạch Đông Lâm trải qua rất thoải mái, bớt được rất nhiều chuyện vặt vãnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận