Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 166: Hóa ra là một tên ngu

Nếu rơi vào tay bọn họ thì chắc chắn sẽ sống không bằng chết, sưu hồn là thao tác cơ bản. “Mụ nội nó, tiểu hòa thượng, xem ra lần này chúng ta xong đời rồi.”
“A di đà phật!”
“Sống có gì vui, chết có gì phải sợ, sinh sinh tử tử, luân hồi không ngừng.”
Sắc mặt của tiểu hòa thượng rất bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ sợ hãi khi đối mặt với sinh tử, tuổi còn nhỏ nhưng lại có Phật tính cao thâm.
“Mụ nội nó, giờ là lúc nào rồi mà tiểu hòa thượng ngươi còn nói đạo lý. Nếu có thể sống ta tuyệt không muốn chết đâu.”
“Coong coong coong…”
Chuông vàng chấn động kịch liệt, mơ hồ xuất hiện những vết rạn nhỏ, nó đã tới biên giới của sự vỡ nát. Bạch Đông Lâm ở bên ngoài sơn cốc nghe hai phe nói chuyện rất rõ ràng, hắn cũng hiểu rõ tình huống trong đó là gì.
Đương nhiên, Bạch Đông Lâm cùng một trận doanh với đám tiểu hòa thượng, người nhất định phải cứu. Dù không phải nể họ cùng là tu sĩ của Càn Nguyên giới thì cũng có thể thăm dò một chút tình huống tại Cổ Giới. Nhưng nếu cứ trực tiếp xông vào đại sát tứ phương thì hình như không lễ phép. Hắn híp mắt lại, bóng dáng khẽ động rồi biến mất.
“Dừng tay!”
Tiếng hét lớn vang vọng sơn cốc lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả đều quay đầu nhìn về phía Bạch Đông Lâm đang mặc áo giáp màu đỏ máu. Hắn bước vào sơn cốc trước ánh mắt của tất cả mọi người. Mặt Bạch Đông Lâm rất nghiêm nghị, lộ ra vẻ chính nghĩa gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ khiến kẻ khác phải ghé mắt mà nhìn.
“Các ngươi có nhiều người như vậy lại bắt nạt hai người tay không tấc sắt thì sao tính là anh hùng hảo hán!”
Người mập ở bên trong chuông vàng nghe vậy thì sửng sốt, vội vã ném chùy lớn đi, không thể làm vị hảo hán này mất hết mặt mũi được.
“Cuồng đồ từ đâu tới! Liên Minh Cổ Giới đang làm việc, còn không mau lui!”
“Liên Minh Cổ Giới cái gì chứ, bộ lạc ở Cổ Giới à? Chưa nghe nói bao giờ. Trên cuộc đời này, Bạch mỗ ghét nhất là dùng nhiều bắt nạt ít. Các ngươi muốn giết hai vị này thì phải bước qua thi thể của Bạch mỗ.”
Người mập thay đổi sắc mặt, ngay cả tiểu hòa thượng cũng hơi liếc sang. Nhiều ngày qua, bọn họ giống như chuột chạy qua đường bị tu sĩ Cổ Giới đuổi đánh. Không ngờ trong Cổ Giới này còn có người hiệp nghĩa như vậy. Nếu lần này có thể sống sót thì Người mập nhất định sẽ kết giao với vị hảo hán ở Cổ Giới này.
Bạch Đông Lâm từ từ tới gần, một tu sĩ đột nhiên biến sắc móc La Bàn Thanh Đồng ra, ánh sáng hội tụ trên la bàn hóa thành một mũi tên nhắm thẳng vào Bạch Đông Lâm.
“Tốt! Hóa ra là một Vực Ngoại Thiên Ma. Thế mà cũng dám gạt chúng ta. Đây là ngươi tự chui đầu vào rọ, tự tìm đường chết đấy!”
Mọi người nghe vậy thì sửng sốt. Bầu không khí trong sơn cốc trở nên quái dị, bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện Bạch Đông Lâm là tu sĩ của Càn Nguyên giới. Dù sao Liên Minh Cổ Giới bọn họ cũng người đông thế mạnh, tu sĩ Càn Nguyên giới chỉ vừa đột phá Nguyên Thần Cảnh thì sao có thể là đối thủ của họ được? Chỉ cần không phải kẻ ngu si thì sẽ không chủ động nhảy ra.
Người mập trong chuông vàng lộ ra vẻ mặt chấn động. Đây là tình cảm cao thượng tới nhường nào? Người mập sắp cảm động phát khóc rồi. Hai tay của tiểu hòa thượng thì lăn phật châu rất nhanh, trong miệng niệm “a di đà phật”.
“Nếu đã tới thì đừng đi nữa.”
Một tu sĩ Cổ Giới có vẻ mặt âm trầm, cảm thấy bản thân bị đùa giỡn, tay bấm pháp quyết tế ra một bảo ấn và ném về phía Bạch Đông Lâm. Bảo ấn này biến lớn chỉ trong nháy mắt, giống như thái sơn áp đỉnh.
“Rầm!”
Bạch Đông Lâm không hề né tránh, mặc kệ bảo ấn nện trên đỉnh đầu.
“Keng!”
Một tiếng vang lớn xuất hiện, hắn giống như một cái đinh bị đóng sâu vào nền đất.
“Hừ! Ta còn tưởng ngươi giỏi tới đâu chứ, tránh còn chẳng thèm tránh. Hóa ra là một tên ngu!”
Người mập và tiểu hòa thượng nhắm chặt hai mắt lại không đành lòng nhìn, trong miệng thì niệm “tội lỗi”. thực lực nhỏ yếu như vậy mà có thể đứng ra. Hơn nữa còn bị đập thành thịt nát chỉ trong nháy mắt, ngay cả toàn thây cũng không được. Cuối cùng, Người mập khóc òa lên, thật sự quá cảm động.
Đúng lúc này, phía dưới bảo ấn truyền tới giọng nói cực kỳ mạnh mẽ.
“Tốt lắm, là các ngươi ra tay trước nhé. Ha ha, ta phải bắt đầu tự vệ.”
“Đoàng!”
Tiếng nổ lớn vang lên, bảo ấn vỡ tung tóe chỉ trong nháy mắt.
“Rầm!”
Bạch Đông Lâm bước một bước, mặt đất bị thủng một lỗ to, bụi đất văng tung tóe. Hai mắt của hắn toát ra ánh sáng màu đỏ, hai con hỏa long huyết diễm một đậm, một nhạt quấn quanh thân, đầu rồng ngửa lên ngâm. Trong nháy mắt, nhiệt độ trong sơn cốc trở nên nóng rực. Cây cối, hoa cỏ trong phạm vi mười trượng đều héo rũ điêu linh.
Khí thế kinh khủng phóng lên cao, vô số chim muông, thú trong rừng đều cả kinh chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận