Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 483: Mình xong đời rồi!

Hà Đô cười tủm tỉm nói, đôi mắt đã híp thành trăng non khiến người ta lo lắng hắn ta có thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt hay không? Bất kể thật sự là vì đại nghĩa với Nhân tộc, muốn cống hiến bằng cách tìm ra tên gián điệp của chủng tộc khác.
Hay là bị thần uy của Thần Đình – Tra xét tư ép buộc, tất cả mọi người đều xếp thành hàng theo thứ tự tiến vào cánh cửa ánh sáng pháp lệnh.
Cũng may, cánh cửa này vô cùng rộng lớn, chiều rộng chừng mấy ngàn trượng. Cộng thêm tu sĩ có thể bay lên hư không đi qua cánh cửa, vì vậy tốc độ kiểm tra không hề chậm.
Nếu như để từng người đi qua, thì ở đây có một tỷ một trăm hai mươi triệu tu sĩ sẽ phải tiến hành đến năm tháng nào cũng không biết.
Bạch Đông Lâm xếp ở vị chính giữa của đội ngũ lớn, chờ đến lượt hắn cũng còn cần một khoảng thời gian.
Theo cảm ứng của vận mệnh, hắn cảm nhận được Vân Địch ở ngay phía trước mình. Với thủ đoạn của Thần Đình – Tra xét tư, hắn ta chắc chắn xong đời rồi.
Trái lại, không phải hắn lo lắng cho đối phương, chẳng qua sợ mình sửa đổi thần hồn cho hắn ta sẽ khiến Tra xét tư hiểu nhầm. Hắn không rõ thủ đoạn của đối phương lắm, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này.
Ý niệm xoay chuyển, theo cảm ứng của vận mệnh, Chí Ác lưu lại trong thần hồn của Vân Địch lập tức bị giải trừ, hơn nữa hoàn toàn xóa bỏ ký ức có liên quan giữa mình với hắn ta.
Vân Địch bị giải trừ khống chế bỗng ngây ra, biểu cảm mịt mờ giây lát rồi tỉnh táo lại ngẩng đầu trông về cánh cửa ánh sáng khổng lồ ở nơi xa với vẻ mặt ngơ ngác.
‘Ta là ai? Ta đang ở đâu vậy? Hắc Vụ Ma Hoàng của ta đâu rồi? Huyết mạch Mặc Ngọc Kỳ Lân của ta đâu?’
“Vân Địch đại ca, huynh làm sao thế?”
Mục Tu và Mục Diệu Linh ở bên cạnh quay đầu lại, nhìn Vân Địch dừng lại không nhúc nhích đầy khó hiểu.
“Vân Địch đại ca, ngươi làm sao vậy?”
Mục Diệu Linh khẽ nhíu mày, kể ra cũng kỳ lạ, dường như nàng ta cảm nhận được Vân Địch này có chút khác với trước kia. Cũng không biết trong khoảng thời gian mình mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Vân Địch cố nặn một nụ cười trên mặt, nhưng nội tâm lại cuồn cuộn dâng trào. Hắn ta chỉ nhớ mình đầy mong chờ khởi động trận đồ trong Thần Hải, tiếp theo đó đầu óc tối đen, lúc tỉnh táo lại thì đã đứng ở đây rồi.
Hắn ta hoàn toàn không biết hết thảy mọi chuyện xảy ra trong thời gian đó.
Hắc Vụ Ma Hoàng đâu rồi? Còn có, tại sao tên tiểu tử thối ở trước mặt này lại không có việc gì?
Mẹ nó! Huyết mạch Mặc Ngọc Kỳ Lân của ông đâu?
Hắc Vụ Ma Hoàng chó má, hóa ra chỉ lung tung cho mình!
Vân Địch đứng trước tình huống không biết gì cả, vẫn còn một lòng suy nghĩ tại sao kế hoạch của mình lại thất bại. Cảm giác thiếu hụt ký ức khiến hắn ta chỉ cảm thấy hết thảy cảnh tượng trước mắt đều là những mảnh nhỏ rời rạc.
“Mẹ kiếp, ngây ra đấy làm gì?”
“Không đi thì tránh ra cho ta đi, không nghe thấy câu chó khôn không chặn đường à?”
Một nam tử mặt đen xếp phía sau Vân Địch nổi giận, vốn gặp được loại chuyện như vậy đã đủ bực bội rồi, còn đụng phải một thằng khờ đứng chắn đường. Hắn ta lập tức lửa giận bừng bừng, không nhìn thấy đằng sau cả một đám huynh đệ đang mất kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào họ ư?
‘Bốp!’
Đại hán mặt đen vỗ một nhát lên gáy của Vân Địch, nháy mắt khiến hắn ta thoát khỏi mớ ký ức rối loạn, trở lại hiện thực.
“Mẹ thằng nhãi ranh, không nghe hiểu tiếng người à?”
Người xung quanh ngừng lại ngày càng đông, họ lại không dám chen ngang. Chính đại nhân của Tra xét tư đã nói rồi phải tiến vào cánh cửa ánh sáng theo thứ tự.
“Vân Địch đại ca, huynh không sao chứ? Sao tên khốn nhà ngươi có thể đánh người chứ? Ngươi biết chúng ta là ai không?”
Mục Tu nhìn thấy Vân Địch bị đánh, đôi mắt trở nên tàn nhẫn sắc bén, đang định đánh người. Mục Diệu Linh vội vàng giữ chặt hắn ta lại, lạnh lùng nói:
“Tu, thành thật một chút, lẽ nào đệ muốn chọc giận đại nhân của Tra xét tư?”
Nói xong, nàng ta kéo Mục Tu tiến về phía trước, không thèm nhìn Vân Địch lấy một cái.
Vân Địch tỉnh táo lại, trong lòng hốt hoảng, cũng không để ý đại hán mặt đen đang chửi rủa mình, vội vàng đi theo.
“Phì! Một tên vô dụng!”
Đại hán mặt đen thóa mạ một tiếng, dưới sự thúc giục của đám người phía sau, cũng không định gây chuyện. Hắn ta chỉ muốn nhanh chóng bước vào cánh cửa ánh sáng sớm một chút rồi rời khỏi nơi xui xẻo này.
Tra xét tư?
Vân Địch nghe âm thanh bàn tán xung quanh, sắc mặt càng lúc càng khó coi, từ hồng chuyển sang đen lại từ đen sang trắng. Hắn ta nhìn quái vật khổng lồ trên đỉnh đầu cùng với cánh cửa ánh sáng pháp lệnh ngày càng gần, trong mắt một mảnh tro tàn.
Xong rồi!
Mình xong đời rồi!
Bạch Đông Lâm ở phía sau vẻ mặt thảnh thơi. Hắn không thèm suy nghĩ tới kết cục của Vân Địch, chẳng qua để kết quả tất yếu xảy ra sớm hơn chút mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận