Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 227: Thoát khỏi thế giới này

Trong lòng Bạch Đông Lâm âm thầm tính toán số lượng hắc y nhân. Hiện tại hắn không dám tuỳ tiện thả thần niệm ra. Khoảnh khắc đặt chân đến nơi này, một luồng khí thế khủng bố cũng đã gắt gao khóa chặt bọn họ. Hắn cảm nhận được trong bóng tối có người không ngừng nhìn chằm chằm, quan sát bọn họ. Thực lực kẻ này rất mạnh, hoàn toàn không phải là cấp bậc mà tu sĩ Pháp Tướng có thể so sánh được.
Không muốn lộ ra sơ hở thì vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn. Toàn bộ khí huyết kinh khủng trong cơ thể đều co rút về Linh Khiếu, linh hồn thể hắc bào trong Thần Hải tản ra sương đen, khí tức tu sĩ chỉ có ở Hắc Minh giới tràn ngập toàn thân Bạch Đông Lâm.
Thời gian một chén trà qua đi, không còn pháp bảo phi hành nào xuất hiện trong hư không nữa. Bạch Đông Lâm thầm ước tính, số lượng hắc y nhân ở đây đã không dưới năm mươi vạn!
Phương pháp linh hồn hóa sương mù của Hắc Minh giới đúng là lợi hại, có thể khiến nhiều tu sĩ lẻn vào đến vậy. Cũng khó trách tu sĩ Càn Nguyên giới bị đuổi giết thảm như vậy.
Những hắc y nhân này có tính kỷ luật vô cùng cao, mấy trăm ngàn người tập hợp mà không hề có chút ồn ào nào. Ở đây chỉ có tiếng gió lạnh gào rít, tất cả mọi người đều im lặng đứng thẳng, để bông tuyết tùy ý vương khắp người.
Bạch Đông Lâm biết bọn họ đang chờ đợi cái gì.
Bọn họ đang chờ thập đại hung thú phá phong ấn ra ngoài.
...
Ở chỗ sâu trong Vô Quy táng vực, trung tâm phong ấn dưới lòng đất.
“Thần Toán Tử! Bọn ta sắp chịu hết nổi rồi!”
Thanh Phong cùng mười mấy đại năng Quy Nhất khoanh chân ngồi trong khoảng không phía trên biển máu. Vô số xiềng xích phù văn từ cơ thể bọn họ tràn ra, đang tỏa ra ánh sáng lung linh. Chúng kết nối với nhau, bao phủ toàn bộ biển máu!
Sóng biển to lớn cuộn trào mãnh liệt, sóng máu quay cuồng, không ngừng đánh vào xiềng xích trong hư không. Từng tiếng rống kinh khủng truyền ra từ sâu trong biển máu.
Trên trán Thần Toán Tử đã đầy mồ hôi, hắn ta dẫn theo đông đảo tu sĩ nhanh chóng di động trong khoảng không phía trên biển máu, thỉnh thoảng lại ném ra hết món tài liệu quý giá này đến món tài liệu quý giá khác. Trên những món tài liệu này khắc đầy minh văn huyền ảo, ánh sáng lấp lóe.
“Chịu không được cũng phải chịu! Tranh thủ thời gian cho bọn ta, cũng sắp xong rồi, sắp xong rồi…”
Hai tay Thần Toán Tử nhanh chóng bấm pháp quyết, tìm kiếm tiết điểm bày mắt trận. Sâu trong đáy mắt đã lộ vẻ uể oải, hắn ta đã liên tục làm động tác như thế này gần một năm, tinh thần đã sắp tới cực hạn rồi.
“A a!”
Mấy người Thanh Phong gầm lên giận dữ, bắt đầu thiêu đốt phân tử năng lượng trong cơ thể. Một luồng khí thế kinh khủng cuộn trào mãnh liệt phóng ra, xiềng xích phù văn rậm rạp lại thô to thêm, chậm rãi đè biển máu đang cuồn cuộn mãnh liệt xuống!
Grào grào grào!
“Lũ sâu kiến! Chờ bản đại gia ra ngoài được, nhất định phải ăn sạch các ngươi!”
Hung thú ở sâu trong biển máu điên cuồng gào rít đấu tranh. Minh Dự Đế Quân phong ấn nó đã mấy chục triệu năm, hôm nay mắt thấy phong ấn sắp vỡ vụn, cuối cùng cũng có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này thì mấy con sâu nhỏ đó đã từng là thức ăn của nó lại xuất hiện. Bọn chúng vậy mà lại dám ngăn nó phá phong ấn, thật sự làm nó phát cuồng.
Sát khí kinh khủng của hung thú xuyên thấu qua phong ấn mà tràn ra ngoài. Rất nhiều dị thú hung mãnh trong Vô Quy táng vực đều lạnh phát run, trốn trong huyệt động sợ mất mật.
Trên Kiếm Nhai, Bạch Cốt phu nhân hai tay chống cái cằm trắng nõn nà, cảm ứng được khí tức kinh khủng phun trào sâu trong lòng đất thì nhìn lão giả luộm thuộm bên cạnh, không nhịn được hỏi:
“Lão đầu, các ngươi cứ nhìn như vậy thôi à? Không sợ những tu sĩ này phá hỏng kế hoạch của các ngươi à?”
Nàng ta ở với Kiếm Si lâu ngày, cũng hiểu là lão nhân này không có ác ý với mình. Hai người đã rất quen thuộc, thậm chí còn lờ mờ biết được phong ấn thập đại hung thú chính là do mấy người Kiếm Si phá hỏng.
Tuy không biết bọn họ muốn làm gì, nhưng nàng ta cũng chẳng thèm để ý. Dù sao nàng ta từ nhỏ tới lớn đều sống trong Cốt Hải, không hiểu lắm về việc trên mảnh thiên địa này, nói chi là thập đại hung thú gì đó, có hỏi Kiếm Si thì đối phương cũng chỉ cười cười không nói, nàng ta cũng hết cách.
Kiếm Si uống một ngụm rượu mạnh, hai mắt híp lại. Mọi chuyện xảy ra sâu trong lòng đất lão đều thấy được, lắc đầu nói:
“Vô dụng thôi, tuy mấy tên tiểu tử Cổ Giới đã tận lực nhưng thập đại hung thú phá phong ấn đã là kết cục đã định, không thể thay đổi!
Nha đầu, tiếp lấy.”
Kiếm Si lấy một tiểu kiếm thanh đồng từ trong lòng, ném cho Bạch Cốt phu nhân. Bạch Cốt phu nhân vội vàng dùng hai tay tiếp được, có chút nghi hoặc nhìn qua tiểu kiếm thanh đồng, hỏi:
“Đây là cái gì?”
“Tiếp theo lão phu có việc phải làm, không quan tâm ngươi được nữa. Lúc thiên địa vỡ vụn, tiểu kiếm này sẽ bảo vệ ngươi, mang ngươi thoát khỏi thế giới này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận