Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 340: Không còn sinh mệnh nào

Có lẽ bên trong mặt trời, trăng sao kia còn ẩn chứa pháp tắc Đại Nhật cũng nên. Nhưng mà ngẫm lại những cảnh ngộ đã gặp trong Hắc Ngục, Bạch Đông Lâm lại lắc đầu. Hắn còn chưa đủ thực lực, chưa gánh nổi mặt trời trên kia!
Sau đó hắn lại đưa mắt nhìn mảnh đại lục trước mặt. Đại lục kia chính là trung tâm của mảnh vỡ thế giới này. Trước khi Pháp Tắc Bản Nguyên Hạch Tâm bị đào đi, chắc chắn cũng tồn tại trong trung tâm đại lục.
Hiện tại, muốn nói nơi nào trong thế giới này có nhiều hạt giống pháp tắc nhất thì chắc chắn phải là trên vùng đại lục kia.
Sau khi xác định rõ mục tiêu, Bạch Đông Lâm lập tức đứng dậy. Hắn thi triển thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về phía đó.
Về phần nên tìm kiếm hạt giống pháp tắc như thế nào, trong lòng hắn đã có một kế hoạch hòm hòm.
Phía ngoài trung tâm đại lục Binh Giới.
Bạch Đông Lâm đứng giữa vũ trụ hư không, đôi mắt lóng lánh kim quang, thu hết cảnh tượng phía dưới vào trong tầm mắt.
“Thế giới này đúng là tàn tạ không chịu nổi. Thương khung vỡ vụn, tầng lôi, tầng cương phong, lá chắn hư giới cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Bầu trời chằng chịt vết rạn nứt không còn khả năng tự khép lại. Giờ thì cả Chỉ Xích Thiên Nhai cũng không dùng được luôn.” Bạch Đông Lâm hơi nhíu mày, xem như đã hiểu rõ cái gì gọi là mảnh vỡ thế giới.
Nếu lúc đầu Minh Dự Cổ giới không có Minh Dự đế quân để lại hậu chiêu, sợ rằng nó cũng sẽ có kết cục y như vậy.
Những vết nứt không gian kia không làm tổn thương được Bạch Đông Lâm, nên hắn không cần phải đi đường vòng né tránh. Thân hình Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng xuyên qua lá chắn hư giới, dùng tốc độ cực nhanh mà hạ xuống đại địa.
Nơi Bạch Đông Lâm đi qua, tất cả những vết nứt không gian rậm rạp chằng chịt, lôi hải cuồng bạo hay cương phong xoáy lốc đều bị đụng nát.
Tốc độ sa xuống của Bạch Đông Lâm càng lúc càng nhanh, khí quyển bị ma sát tạo thành một con rồng lửa, tràn lan cả trăm dặm phía sau lưng hắn
Rầm!
Năng lượng kinh khủng hung hăng nện xuống mặt đất khiến thổ địa cháy đen, vạn trượng xung quanh đều nát bấy.
Rắc rắc!
Bạch Đông Lâm từ từ rút hai chân đang cắm thật sâu trong hố sâu nham thạch ra, sau lưng cuồn cuộn bụi mù. Mái tóc đen dài của hắn nhảy múa cuồng loạn trong gió.
Thần thông: Thiên Thị Địa Thính!
Hai mắt Bạch Đông Lâm bắn ra một cột sáng cực lớn, cao tận vào mây, kéo tới địa tâm. Hình ảnh mấy vạn dặm xung quanh lập tức hiện rõ trong đầu hắn.
Sau một lát, ánh sáng trong mắt Bạch Đông Lâm tiêu tán. Sau khi nạp vào Bản Nguyên, đây là lần đầu tiên hắn toàn lực thi triển môn thần thông này. Xem ra uy lực của nó lại tăng lên rất nhiều rồi.
Tình hình trên phiến đại lục này rất xấu, nơi tầm mắt có thể nhìn thấy thì chỉ toàn là tử địa, hoang vu, tĩnh mịch, rách nát.
Không còn chút hơi thở sinh mệnh nào, ngay cả một cọng cỏ cũng không nhìn thấy được. Đập vào mắt chỉ là đất đai khô cằn, tầng nham thạch trần trụi hay dung nham đỏ ngầu nóng chảy, đây là một thế giới đã hoàn toàn tử vong!
“Không biết sinh linh của thế giới này đã biến mất đâu hết, hay rút lui khỏi đây rồi.”
Mảnh vỡ thế giới không biết đã phiêu bạt trong không gian thứ nguyên bao nhiêu năm tháng, không thể nghiên cứu xem lúc nào thì nó sẽ tan biến. Nếu không phải là bị Duy Nhất Chân Giới bắt được, có lẽ nó sẽ còn mãi lênh đênh, cho đến khi hoàn toàn hóa thành hư vô.
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, nghĩ cách kiếm được nhiều lợi ích mới là chuyện đúng đắn.
Bạch Đông Lâm hơi xoay chuyển ý niệm, Tiểu Tử cùng Bạch Tiểu Tiểu đang nằm chết dí trong thế giới Bản Nguyên Tử Triệu lập tức được thả ra.
“Đại ca!”
“Hu hu hu, đại ca Tiểu Tử rất nhớ đại ca! Đừng nhốt Tiểu Tử vào trong Tử Triệu nữa mà!”
Thấy Tiểu Tử quấn lấy đùi mình, trên mặt Bạch Đông Lâm thoáng hiện lên vẻ xấu hổ. Vật nhỏ này được thả ra chơi hoang ở Hắc Ngục vài năm, giờ mới nhốt được bao lâu đã khóc lóc đòi sống đòi chết rồi.
“Được rồi được rồi! Gào thét cái gì chứ, chẳng phải là ta đã thả các ngươi ra rồi à? Cứ làm như ta ngược đãi các ngươi ấy, ta đặt nhiều bảo bối trong Tử Triệu như vậy, hai đứa các ngươi cũng ăn không ít đâu nhỉ?
Hừ! Đúng là ở trong phúc mà không biết phúc!”
Bạch Đông Lâm khoanh chân ngồi trên thổ địa nám đen, Bạch Tiểu Tiểu cũng ngoan ngoãn ngồi phía trước, Tiểu Tử đang quấn chặt trên người hắn cũng không khóc không quấy nữa.
“Lần này thả hai đứa ra là có chuyện giao cho làm đây. Nếu làm tốt, sau này sẽ xem xét việc cho hai đứa ở bên ngoài lâu hơn.”
Nghe Bạch Đông Lâm nói thế, tinh thần hai đứa này lập tức hăng hái hẳn lên. Tuy ở trong Tử Triệu chúng nó được ăn ngon ngủ kỹ nhưng thật sự là quá nhàm chán.
Trong Tử Triệu ngoại trừ dược viên là có chút rộng rãi, chứ còn những chỗ khác đều là hoang mạc đỏ sậm. Với tâm tính trẻ con ham chơi của chúng nó, đúng là khó mà chịu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận