Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2060 - Tổn thương chân thực (2)

“Đây, đây là......”
Mi mắt Bạch Đông Lâm run lên, hắn cảm nhận được một nguy cơ kinh khủng từ bên trong khí tức phân tán ra ngoài, hắn không nhịn được khẽ di chuyển thân thể, kéo dài khoảng cách với Hoang Diệp , nhưng giữa ấn đường vẫn thấy ngứa ran, cảm giác nguy cơ không hề giảm bớt chút nào.
“Quả nhiên là thế, chúng ta đoán không sai.”
Ngoan Nhân nhẹ giọng thì thầm, hai mắt chậm rãi khép kín, vô tận hào quang nổ tung phía sau lưng nàng, kế đó ngưng tụ lại thành một vòng xoáy màu trắng tinh khiết.
Vòng xoáy đen trắng hệt như có một mối liên hệ không thể giải thích nỗi, cùng khuếch tán và lan rộng, đan xen lẫn nhau, xoay tròn kịch liệt, rồi dần dần chuyển thành một màu xám tối tăm mờ mịt.
Keng!!
Bình đá đen như mực bắn ra, xuyên qua vòng xoáy màu xám, hình thể chậm rãi mềm ra rồi duỗi dài, cuối cùng hóa thành một thanh trường kiếm tỏa ra khí tức kỳ dị khó hiểu, tiếp đến rơi vào trong tay Hoang Thiên đế ở trung tâm vòng xoáy.
Bùm——
Khí tức khủng khiếp kia nháy mắt tăng vọt gấp trăm lần, Bạch Đông Lâm chỉ hơi bị tác động nhẹ đã lập tức cảm thấy ý thức nặng nề, đầu óc quay cuồng dưới sự kích thích của nguy cơ
“Cấm thuật đáng sợ như vậy, ta đánh không lại một kiếm!!”
Con ngươi của Bạch Đông Lâm co rút dữ dội, ngọn lửa bạch kim theo bản năng hiện lên và bao quanh bên ngoài thân thể hắn, nhưng đúng vào lúc này, tất thảy khí tức và dị tượng đều im hơi lặng tiếng tản đi mất, nhóm người Hoang Diệp cũng khôi phục lại hình dáng cũ, ánh mắt chớp lóe, vẻ mặt không rõ biểu cảm.
“Hoang Thiên đế, đây là loại sức mạnh gì thế?”
Nghe được câu hỏi của Bạch Đông Lâm, Hoang Thiên Đế lấy lại tinh thần từ trong suy tư, lắc đầu, nói: “Bọn ta cũng không biết, sức mạnh này vượt trên siêu thoát, có lẽ là logic, nhưng không biết nó xuất phát từ đâu, phảng phất như là bản năng bình thường......”
“Tất nhiên bọn ta biết, chỉ cần bọn ta đồng tâm hiệp lực và trả giá đắt là có thể thúc đẩy sức mạnh khủng khiếp này.”
“Có thêm Ngoan Nhân và Sở gia nhập, sức mạnh này càng ngày càng trở nên lớn mạnh hơn, nhưng bản chất vẫn không thay đổi, hẳn là tiêu tốn không ít.”
Diệp Thiên đế nhíu chặt mày, xem ra việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với bọn họ, dù sao trước đó hai người liên thủ cũng đã có thể chém giết người siêu thoát rồi, nếu như không thể giảm bớt tổn thất, há chẳng phải phí công lan tràn tổn thương hay sao? Hơn nữa còn ảnh hưởng tới Ngoan Nhân và Sở.
Lời này cũng không phải nói như vậy, dẫu sao có sức mạnh vẫn hơn không, kẻ địch của Nhân tộc hiện nay không chỉ mỗi những người siêu thoát bình thường, mà còn có Nguyên Sơ Hắc Quang, sự gia nhập của nhóm người Ngoan Nhân vô cùng có ý nghĩa.
“Đáng tiếc.”
“Cũng không biết hết thảy phấn đấu của bốn người chúng ta có thể chém giết Nguyên Sơ Hắc Quang được không, nếu như thất bại, Nhân tộc sẽ......”
Trong mắt Hoang Thiên đế chất chứa sầu lo, hắn ta biết được chuyện Nguyên Sơ Hắc Quang đã đột phá logic từ miệng Vĩnh Ám Jehovah, việc này và chuyện họ tạm thời thúc đẩy “sức mạnh logic” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
“Nguyên Sơ Hắc Quang?”
Sắc mặt Bạch Đông Lâm khẽ biến đổi, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, tức khắc mở miệng hỏi, Hoang Diệp tất nhiên sẽ không giấu diếm vòng vo trước câu hỏi của ân nhân, họ kể lại hết mọi chuyện, kể cả những hao tổn sau khi thi triển cấm thuật.
“Tổn thương chân thực không có cách nào đảo ngược!”
Bạch Đông Lâm nghe vậy thì lòng thầm sửng sốt, đúng thật là vậy, một khi bất kỳ kẻ nào sử dụng sức mạnh vượt quá sức chịu đựng của bản thân đều phải trả giá đắt.
Thương tích rất hiếm khi được chính miệng cường giả đề cập đến, người dưới Chân Ngã Duy Nhất thập nhất cảnh có thể điều khiển thời gian, thay thế bản thân ở tiết điểm thời gian để giữ cho chính mình luôn ở trạng thái đỉnh phong hoàn mỹ.
Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn có thể đổi mới tin tức chỉ trong một ý niệm và đổi mới trạng thái của bản thân, chỉ cần đầu nguồn tin tức không bị tổn hại, cho dù bị đánh tan thành hư vô, cũng có thể khôi phục đầy máu.
Về phần sinh linh cấp Khái Niệm, người siêu thoát, thì càng không cần phải nói, thông thường bọn họ chỉ có hai trạng thái – sống hoặc chết, nói một cách đơn giản, việc này không khác biệt gì mấy so với thiên phú bất tử bất diệt của Bạch Đông Lâm.
Ngay cả Hoang Diệp đã ở vào cấp Tự Sự cũng rất khó xóa bỏ, thương tích đi sâu vào ý thức và khái niệm tồn tại, thực sự rất quỷ dị, chỉ sợ rằng nó đến từ sự phản phệ của logic.
“Trước đó bọn ta ra tay hai lần nên đã tiêu hao khá nhiều, muốn khôi phục chỉ có thể dựa vào năm tháng chân thực để gột rửa, dự kiến là cần phải trải qua ba trăm vô lượng diễn kỷ trong dòng thời gian Thần Thánh.”
Đây không phải là khoảng thời gian ngắn, Bạch Đông Lâm thầm nghĩ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận