Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 94: Quả cầu lửa lớn nhất, sáng nhất

“Ta là thủ hộ giả của Bia Giới, các đệ tử mới vào có thể tùy ý lựa chọn công pháp tiến hành truyền thừa trong mười hai canh giờ tiếp theo!” “Các ngươi phải tuân thủ nội quy của thánh tông, không thể làm hỏng các bia đá truyền thừa!”
“Nhớ kỹ, thần công bí thuật nhiều như sao, nhưng no quá thì đầy bụng, thích hợp với mình mới là tốt nhất!”
“Đi đi, tuân theo cảm ứng của ánh sáng bản ngã sinh mệnh, tìm kiếm truyền thừa thích hợp với mình.”
Một giọng nói già nua truyền khắp Bia Giới rộng lớn, hơn mười vạn đệ tử cung kính lắng nghe, không dám chậm trễ.
Mọi người yên lặng nghe xong, sau đó cung kính đáp lại:
“Đệ tử cẩn tuân lời dạy bảo của thủ hộ giả!”
Sau đó, mọi người hóa thành tàn ảnh rồi biến mất, bọn hắn đều đã tiến vào Bia Giới khổng lồ.
Bia Giới rất rộng lớn, bên trong chứa vô số tấm bia, trên mỗi một tấm bia là một loại truyền thừa.
Thần thông bí thuật nhiều như sao, lời này không sai!
Hơn mười vạn đệ tử tiến vào khu vực bia đá, nhưng nơi đó rộng đến nỗi đám đệ tử tựa như một nắm cát thả vào sa mạc, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa, ai tự đi tìm truyền thừa của kẻ ấy.
Bạch Đông Lâm đứng trong khu dựng bia đá, hắn chợt cảm thấy mờ mịt, công pháp truyền thừa nhiều quá khiến hắn không biết nên chọn cái nào mới tốt.
Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân lại thấy đau đầu vì có quá nhiều công pháp trước mắt.
Mà sự quyết đoán của thánh tông cũng vượt qua tưởng tượng của hắn, tất cả thần thông bí thuật đều mở rộng cửa, không sợ ngươi học nhiều chỉ sợ ngươi học không nổi. Công pháp truyền thừa nơi này đều được đặt lệnh cấm không thể nói ra, cũng không sợ ngươi tiết lộ ra ngoài.
Bí thuật thần thông thuộc về tài nguyên tu luyện có thể sử dụng nhiều lần, nhưng cũng vô cùng trân quý, trước kia hắn chỉ ước có được một quyển mà còn không được.
Nhưng bảo nó chẳng đến nỗi quý hiếm thì cũng không sai, giống như trong Bia Giới này vậy, tiện tay là có!
Bạch Đông Lâm chậm rãi tỉnh táo lại, thủ hộ giả nói đúng, ăn nhiều chỉ no căng bụng chứ chả được lợi gì, hắn cũng cho rằng như vậy, vì thế đến giờ hắn vẫn chỉ tu luyện ba loại công pháp võ kỹ.
Công pháp cùng thần thông bí thuật của thể tu có độ khó vượt xa võ học phàm tục, cần ném bỏ dục vọng tham lam trong lòng, lựa chọn một bộ công pháp thích hợp với mình là đủ rồi.
Bạch Đông Lâm nhắm hai mắt lại, thả lỏng tinh thần đi cảm ứng truyền thừa thích hợp với mình. Trong Bia Giới có nhiều truyền thừa như vậy, nếu như đi tìm từng cái một chỉ e hết mười hai canh giờ cũng không nhìn được một cái.
Hắn dần dần cảm giác được mình đang ở trong một không gian đen kịt, khí huyết hùng hậu thiêu đốt hừng hực, hóa thành một đoàn ngọn đuốc hình người.
Không gian tối đen chung quanh chậm rãi bừng lên từng đốm lửa, có lớn có nhỏ, ánh sáng có mạnh có yếu, hắn biết mỗi một đốm lửa này đều là một loại truyền thừa.
Đốm lửa hình cầu từ gần đến xa, càng ngày càng nhiều, rậm rạp chằng chịt, vô biên vô hạn, phảng phất như tất cả truyền thừa trong Bia Giới đều xuất hiện trong không gian đen kịt này.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bạch Đông Lâm hơi bối rối, hắn biết mình rất ưu tú, nhưng cũng không đến mức mỗi một loại truyền thừa đều muốn chọn hắn chứ!
Thế thì người mắc chứng khó lựa chọn như hắn biết phải làm sao!
Trước tiên cứ xem những thứ này là công pháp gì đi, nhìn nhiều một chút rồi lựa vậy. Hắn lập tức chuyển ý thức sang một đốm lửa gần đó.
“Vạn Ma Phệ Thể Quyết”, “Thuần Dương Chiến Thể”, “Tam Tủy Ngọc Thể”, “Linh Lung Tiên Kinh”, “Thôn Thiên Phệ Địa Thất Đại Hạn”, “Tiên Thiên Thánh Thể Ma Thai”, “Bất Diệt Tâm Kinh”...
Ực…
Bạch Đông Lâm nuốt nước miếng. Làm ơn đi, có cần khoa trương như vậy không?
Cái tên sau nghe còn khoa trương hơn cái tên trước! Thế thì bảo hắn chọn kiểu gì? Có thể đưa cho hắn một công pháp rác rưởi có được hay không?
Ngăn chặn xao động trong nội tâm, hắn tiếp tục chuyển ý thức sang những đốm lửa ở xa xa.
“Cửu Chuyển Thần Anh”, “Thương Thiên Bá Huyết Chiến Thể”, “Lục âm Cửu Dương Luân Chuyển Đại Pháp”, “Bất Hủ Bất Diệt Cực Ý Tự Tại Công”, “Chu Thiên Tinh Thần Quyết”...
Vô số thần công rực rỡ chảy qua đầu óc, Bạch Đông Lâm dần phát hiện ra một quy luật.
Những công pháp truyền thừa này biến thành những đốm lửa khác nhau về độ lớn, về ánh sáng… không phải vì độ mạnh yếu của công pháp, mà là xem có thích hợp với mình hay không.
Ví dụ như môn công pháp “Cực âm Chiến Thể”, rõ ràng là công pháp cùng cấp bậc với Thuần Dương Chiến Thể nhưng nó lại không sáng bằng Thuần Dương, thậm chí phải nói là cực kỳ yếu ớt, nói chung là hắn cũng có thể tu luyện, nhưng chắc chắn sẽ không hiệu quả bằng.
Cho nên Bạch Đông Lâm không chú ý đến những cái tên nghe có vẻ hết sức phô trương kia nữa mà chuyển sang tìm một quả cầu lửa lớn nhất, sáng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận