Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 687: Đêm tụ hội

“Được thôi, ngươi muốn làm gì, sao một người là vãn bối như ta dám quản chứ? Ta sẽ chuyển lời của ngươi lại cho tư trưởng cấp cao đại nhân.” “Ta thích! Tên truyền thanh!”
Đôi mày của Chỉ Lục hơi nhíu lại, im lặng không nói, hắn ta sợ nói thêm mấy câu nữa thì sẽ tức chết, bèn vung tay lên, một cái ống ngọc rơi vào trong tay Lâm.
“Đây là thông tin của Hải Yêu tộc, không cần ngươi phải điều tra. Năm năm nữa, trong đêm tụ hội, sở Kiểm Soát sẽ tiến hành hành động thu lưới.”
Chỉ Lục nói xong thì ngón tay điểm một cái, một tia kiếm quang xuyên thủng lá chắn thứ nguyên, mở ra một thông đạo nối liền Càn Nguyên đại lục. Không cho Lâm cơ hội lên tiếng, hắn đẩy nhẹ một cái, Lâm lẫn Giới Tử Linh Châu đều bị đưa vào trong.
“Ôi chao! Cuối cùng cũng yên lặng rồi…”
Nếu như để hắn ta lựa chọn, hắn ta tình nguyện chém giết mấy đại năng dị tộc, như vậy thì hắn ta ung dung hơn rất nhiều khi phải đối mặt với bà cô này.
Còn như tiểu tử trốn trong linh châu, Chỉ Lục hoàn toàn không để ý. Chỉ là một tiểu thể tu Thần Thông Cảnh mà thôi, nếu hắn chủ động tiến lên hành lễ với hắn ta có lẽ hắn ta đã nể mặt Lâm mà khẽ gật đầu đáp lại.
Nhưng, muốn hắn ta chủ động đến hỏi, đó căn bản là chuyện không thế. Hắn ta cũng không lo cho an nguy của Lâm, Lâm là một tiểu phú bà, không thiếu bảo vật át chủ, đến cả hắn ta cũng hâm mộ không thôi.
Ánh mắt Chỉ Lục như nhìn thấu thứ nguyên vậy, vừa sải bước đã nháy mắt xuất hiện trên chiếc kim quang chiến hạm khổng lồ.
“Về Thần Đình!”
‘Vút!’
Không trung chấn động kịch liệt, vòng xoáy chấn động cực lớn hiện lên. Ba chiếc chiến hạm kim quang chậm rãi tiến vào đó, vượt qua hư không, biến mất.
Nơi chốn ban đầu của Bích Du cung đã hóa thành môt mảnh phế tích điêu tàn, yêu thi đếm không hết. Những tài nguyên quý giá còn sót lại sau thu nhặt bị tùy tiện ném lại tại chỗ, chất chồng như núi.
Nhất kình lạc, vạn vật sinh.
Có những thi thể Yêu tộc này tồn tại, chắc hẳn không lâu sau nơi này sẽ sinh ra một thế lực nữa.
Bên trong Thái Hồ vô biên vô tận, trên một hòn đảo không lớn không nhỏ.
Bạch Đông Lâm và Lâm nằm trên bờ cát, biểu cảm khoan khoái, tắm trong ánh mặt trời ấm áp. Lâm vươn tay nhỏ ném đi, một viên ngọc đồng bèn rơi vào tay Bạch Đông Lâm.
“Cho này! Thứ ngươi muốn!”
Tất nhiên những lời mà Lâm nói với Chỉ Lục là do hắn chỉ điểm, sao một kẻ ngu ngơ như Lâm này có thể nói lời thông minh như thế? Hắn đang muốn nhân cơ hội tìm hiểu tiến độ của sở Kiểm Soát một chút.
Nhiều lắm là chỉ trong nháy mắt, Bạch Đông Lâm đã đọc xong toàn bộ tin tức, trong mắt thấp thoáng chút bất ngờ.
“Thì ra là thế, xem ra không cần ta quan tâm, năm năm nữa mỗi bên góp vào chút sóng thì tất nhiên sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Bạch Đông Lâm cất ngọc đồng xong lại quay đầu nhìn Lâm, biểu cảm nghiêm túc: “Lâm, chúng ta cần phải nói cho rõ một chút.”
“Chuyện có liên quan tới Chân Nhất Cổ Khí ấy, ta cực kỳ tò mò.”
Tin tức liên quan đến Chân Nhất Cổ Khí thì Bạch Đông Lâm cũng chỉ thu thập được một ít từ mảnh vỡ ký ức của Hắc Vụ Ma Hoàng.
Lão tặc này cực kỳ xảo quyệt và quyết đoán, tự diệt quá nhanh quá sạch sẽ nên hắn chỉ kịp nhìn thoáng qua một tí bí mật quan trọng.
Chân Nhất Cổ Khí trường tồn từ ngàn xưa đến nay, áp đảo vạn vật. Là thứ có số lượng cực kỳ hiếm hoi, không phải là thế lực tối cao thì không thể nào có được. Nhưng rốt cuộc món cổ khí này có uy lực thế nào thì Bạch Đông Lâm không cách nào có được thông tin.
Đối với thỉnh cầu của Bạch Đông Lâm, Lâm chỉ cau mày suy nghĩ một lát sau đó khẽ gật đầu, nói:
“Bổn tiểu thư thấy ngươi thần thần bí bí, bản lĩnh cũng không phải loại tầm thường, chắc là đến từ thế lực hàng đầu nào đó, đúng không? Tin tức liên quan đến Chân Nhất Cổ Khí thì đợi đến khi ngươi đột phá Thần Ma Cảnh, tự nhiên sẽ có thôi. Nhưng mà…”
Lâm chợt ngừng lại, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng lộ ra ý cười giảo hoạt, tò mò hỏi:
“Ngươi làm thế nào mà đưa được kết tinh thần hồn của Thuỷ Vượn Vương ra ngoài thế? Còn nữa, thứ mà ngươi thi triển lúc ở trong vùng đất bị phong ấn chính là ý chí của Đạo nhỉ? Có thể làm được đến trình độ này, sợ là ngươi đã đột phá cảnh giới thứ ba, đúng không?”
Tuy là đặt câu hỏi nhưng trong lòng Lâm đã khẳng định, bởi nàng ta tin chắc là mình không nhìn nhầm. Trước đó, thời điểm Bạch Đông Lâm khống chế Minh Tuế thì Lâm đã thấy hơi nghi ngờ rồi.
Nhưng mà tuổi của Bạch Đông Lâm quá trẻ, tu vi còn chưa đến Thần Nguyên Cảnh thế mà lại bắt đầu liên quan đến lĩnh vực của cường giả đại năng. Phải biết rằng, tuy các đại năng có thể nhỏ máu trọng sinh nhưng ý chí của Đạo lại mang tính quyết định.
“Thoả mãn lòng hiếu kỳ của ta thì bổn tiểu thư đây sẽ nói cho ngươi biết bí mật của Chân Nhất Cổ Khí, thế nào hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận