Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1112: Sở phát triển văn minh

"Cảnh vật này từ xưa đến nay không hề thay đổi. Cho dù nhìn bao nhiêu lần thì tráng lệ như vậy, khiến người ta không ngừng say đắm."
Hai cánh tay Lâm ôm đầu gối, ngồi lên một tảng đá trên Đoạn Nhai, đôi mắt nhìn về hướng xa xăm. Là một mảnh Tinh Liên sáng rực, mỗi một viên 'đá quý' đều sáng lấp lánh, đều là những viên độc nhất vô nhị, một thiên hà được tạo ra từ hàng trăm tỉ ngôi sao. Bên trong những thiên hà này tồn tại vô số sinh linh, mọi hành động, cử chỉ đều có liên quan đến Sở kiểm soát.
Vô số thiên hà tạo thành một cái vòng tròn, vây quanh đại lục thay thế cho trung tâm Siêu Giới. Lâm ở trên đỉnh núi lại càng là trung tâm của trung tâm. Đứng ở nơi cao nhất mà đưa mắt nhìn xa xăm, thiên hà vô tận bao quanh, một cảnh đẹp tuyệt sắc đến lóa mắt, rung động lòng người đến như vậy khiến ánh mắt người khác trở nên mơ màng.
"Haiz—— "
Lâm nhẹ thở dài một tiếng.
Hai tay càng siết chặt hơn nữa, đầu vùi sâu, bóng lưng đầy cô đơn.
"Cảnh đẹp chưa từng thay đổi, chỉ có người ngắm cảnh nay đã đổi thay, và người bên cạnh cũng không còn nữa."
"Tuyệt đối không quên, nhất định không quên, nhất định không quên. Đại ca, vượt qua bao nhiêu thời đại, chúng ta có thể còn gặp lại nhau hay không?"
Thời đại Hồn Thiên đã bị chôn vùi trong lịch sử, kẻ ngủ miên man như nàng ngay từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc đều không phải là người của thời đại này. Tất cả những gì nhìn thấy, nghe thấy đều không còn cảm giác quen thuộc như ban đầu.
"Khụ Khụ! Đường đột tới thăm, hẳn không quấy rầy đến Lâm đại tiểu thư đang thưởng thức cảnh đẹp chứ? Nếu không để bụng thì tại hạ có thể cùng đại tiểu thư ngắm cảnh chứ!"
Cơ thể Lâm bỗng run lên, sắc mặt lộ vẻ vui mừng như điên, xoay người lại nhìn. Đợi đến khi nhìn thấy rõ hình bóng của đối phương thì nét mừng rỡ trên mặt vẫn chưa biến mất nhưng nơi ẩn sâu không thể nhìn thấy trong ánh mắt lại thoáng lóe lên sự thất vọng.
"Bạch đại ca, đã lâu không gặp! Sao ngươi lại tới đây?!"
Lâm thu lại tâm trạng mà nhẹ nhàng nhảy một cái lên trên tảng đá cao nhất, đứng phía trước Bạch Đông Lâm. Ánh mắt tò mò nhìn một lượt nữ nhân đứng bên cạnh Bạch Đông Lâm, cất lời hỏi:
"Vị tỷ tỷ này là?"
Thời điểm nàng tiến vào giấc ngủ triền miên mới không được bao lâu, hoặc đó là bản tính của nữ nhân, trẻ tuổi vẫn là nhất khi nhìn thấy Bạch Nguyên Trinh, nàng vô thức trực tiếp gọi là tỷ tỷ.
"Lâm, giới thiệu với ngươi một chút. Đây là đại tỷ của ta, Bạch Nguyên Trinh, là người khai sáng của Đại Hạ Thần Triều. Niềm hy vọng vô tận của phàm nhân, người sáng lập ý chí và lòng tin về các vị thần, nữ đế duy nhất của Vĩnh Hằng!"
Sắc mặt Bạch Đông Lâm nghiêm nghị, lời nói chuẩn mực, giải thích một cách trịnh trọng.
Bạch Nguyên Trinh nghe vậy liền có chút trách giận mà trừng mắt liếc Bạch Đông Lâm một cái rồi ngay sau đó liền mỉm cười, chậm rãi cất tiếng nói:
"Lâm muội muội đừng nghe Đông Lâm nói bậy, Ta chỉ là một nữ nhân tìm kiếm đại đạo bình thường, không khoa trương như hắn nói đâu."
"Ha ha ha, Bạch đại ca vẫn thích đùa giỡn như vậy nhỉ. Nhưng ta lại cảm giác Bạch tỷ tỷ cũng không có đơn giản như chính mình nói như vậy."
"Lâm muội muội quá khen."
"Làm gì có! Bạch tỷ tỷ, tỷ rất xinh đẹp nha, da dẻ cũng đẹp nữa."
"Lâm muội muội cũng không thua kém gì nha! Nhất là vóc dáng, tỷ nhìn cảm thấy vô cùng cảm thán."
" y nha! Bạch tỷ tỷ thấy ghét ghê..."
"..."
Bạch Đông Lâm đứng trong cơn gió lạnh mà trợn mắt hốc mồm, này này này, mấy ngươi có sai sai gì không đấy! Mấy người lần đầu tiên gặp nhau đấy nhé, nhanh như thế mà đã thân thiết đến mức này rồi ư!?
Bạch Đông Lâm nhất thời cảm thấy mình chính là người ngoài cuộc. Quả nhiên, Lâm và đại tỷ hắn vừa cười nói vừa đi đến được tẩm cung rồi, hoàn toàn không đếm xỉa đến sự tồn tại của hắn.
"Đại tỷ!"
"Ơ? Đông Lâm, sao ngươi lại ở đây?"
"Được rồi được rồi! Đừng làm loạn nữa đại tỷ. Chính sự quan trọng, chúng ta đi tìm Sở phát triển văn minh thôi!:
Bạch Đông Lâm tức sôi sùng sục. Mặc dù biết hai người họ là đang trêu chọc hắn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kì lạ. Giữa nữ nhân với nhau cũng dễ dàng làm quen quá nhỉ!
Mới thế đã thương mại chào hỏi nhau mấy câu?
"Ồ, đúng ha. Chúng ta tới là để tìm Sở phát triển văn minh mà nhỉ. Lâm muội muội, ngươi có thể giới thiệu giùm ta một chút được không?"
Bạch Nguyên Trinh cố ý lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh lại, vỗ tay một cái rồi quay đầu nhìn Lâm dò hỏi.
"Sở phát triển văn minh?"
"Các ngươi tìm bọn họ làm gì? Những người đó có thể là một đám người tính cách quái dị, không dễ để hòa hợp đâu. Chỗ đó rất hoang vu, rất ít người lui tới, thậm chí hầu hết mọi người đều sự tồn tại của cái cơ cấu này."
Vẻ mặt Lâm tràn đầy nghi ngờ. Thời đại Hồn Thiên đúng lúc thuộc về phía sau thời Giới Loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận