Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 865: Hài lòng thu tay

Bạch Đông Lâm sắc mặt trang nghiêm, không để tâm đến ánh nhìn của người khác khéo ống tay áo lên, đưa tay nhúng vào linh dịch trong chậu, một bên nghiêm túc chà rửa một bên trong miệng còn lẩm bẩm: “Huyền năng cứu phi, khắc năng cải mệnh…”
“Vương Mẫu nương nương, Ngọc Hoàng Đại Đế, Quan âm Bồ Tát, Hồng Quân lão tổ, Bàn Cổ đại thần… phù hộ cho ta bách phát bách trúng!!
Trích Tiên nhướng mày, Bạch đạo hữu nhắc tới Bồ Tát, đại thần những vị này là người nào? Lại có thể làm cho Bạch đạo hữu cung kính như vậy, khẳng định đó là một nhân vật khó lường!
Ầm!
Cảm nhận được khát vọng cực kỳ mãnh liệt trong nội tâm của Bạch Đông Lâm, chiếc nhẫn may mắn toàn thân mang một màu đen khẽ rung lên, vận khí may mắn ngay lập tức được đốt cháy thành hư không.
Vậy thì ta không khách khí nữa!
Trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên một tia tinh quang, bàn tay còn đang dính linh dịch nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt liền xuyên qua tầng ánh sáng trong suốt tiến vào trong quang cầu, một loạt các động tác cảm thụ cũng theo bàn tay trút xuống!
Ầm ầm!
Trong đầu từng tiếng như tiếng sấm nổ vang, Bạch Đông Lâm cảm giác như bản thân mình dường như đã thật sự tiến vào bên trong của vũ trụ, mênh mông vô tận. Ánh sáng nhìn như không thể nhìn thấy bên ngoài lúc này lại giống như từng ngôi sao từ thời viễn cổ, vụt ngang qua trong vũ trụ hư không, đều di chuyển với tốc độ cực nhanh, không có trật tự.
“Quả nhiên không có đơn giản như vậy, tuy rằng đây đều là ảo giác cảm giác của ý niệm, nhưng muốn không kiêng dè gì mà cướp đoạt bảo vật là việc không có khả năng xảy ra, thu thập càng nhiều bảo vật thì áp lực ý niệm thần hồn cũng càng lớn!
Chỉ có thời gian trong sáu mươi nhịp thở, căn bản là không kịp nghĩ nhiều, giác cảm cảm nhận của Bạch Đông Lâm không ngừng mở rộng, hắn không biết Thiên Cơ Thần Phù có dáng vẻ như thế nào, nhưng theo sự thúc giục của nhẫn may mắn hắn chỉ cần làm theo là được!
Bên trong quang cầu này cực kỳ rộng lớn, bảo vật nhiều vô tận, bảo tháp, thần chung, cự đỉnh, thần kiếm…
Cảm giác tinh thần lướt qua vô số bảo vật, nhưng Bạch Đông Lâm đều không động tay thu vào những bảo vật đó, phẩm chất của những bảo vật này mặc dù đều thuộc hạng tuyệt đỉnh, nhưng tất cả đều không phải là thứ mà hắn muốn tìm.
Hai mươi nhịp thở, bốn mươi nhịp thở, năm mươi nhịp thở… Bạch Đông Lâm nhướng mày, không được, tuy rằng không tìm được Thiên Cơ Thần Phù nhưng cũng không thể lãng phí cơ hội lần này được. Ý niệm vừa động, bên trong hư không đột nhiên hiện lên một bàn tay vô cùng to lớn, tùy ý lướt qua, ba món bảo vật tinh thần đã nằm trong lòng bàn tay, thật nặng!
Ánh mắt lướt qua, còn chưa đủ! Ý niệm mở rộng nháy mắt tập trung ở lòng bàn tay, bàn tay thon dài khẽ run lên, thần quang vô tận lưu chuyển, lật ngược bàn tay lại lập tức có thêm bảy món bảo vật được nắm trong lòng bàn tay.
Năm mươi chín nhịp thở, Bạch Đông Lâm hơi tiếc nuối thu tay lại cũng không có kiểm tra mấy bảo vật trong tay, chỉ tùy ý ném vào trong quang giới, một lần nữa đưa tay thăm dò bên trong quang cầu.
Ba mươi nhịp thở trôi qua, khi Bạch Đông Lâm cho rằng sẽ lại thất vọng trở về, đột nhiên trong lòng khẽ động, ý niệm bị một ngôi sao màu tím vụt lướt qua thật nhanh thu hút hắn.
Nó, chính là nó!
Thiên Cơ Thần Phù!
Không có bất cứ nghi ngờ nào khác, tất cả là do trực giác trong bóng tối mách bảo. Không chút do dự, vươn bàn tay ra vượt qua hư không vô tận, đem ngôi sao tinh thần màu tím kia nắm lấy trong lòng bàn tay.
“Chỉ có một ngôi sao, cũng không thể thỏa mãn được ta!”
Nhìn ngôi sao màu tím trong lòng bàn tay, Bạch Đông Lâm trong nháy mắt liền xác định thứ này chính là Thiên Cơ Thần Phù, khí tức của nó cũng được ý niệm ghi nhớ, rốt cuộc thì cũng đã đến lúc ý niệm phát huy tác dụng!
Hai mắt hơi hơi nhắm lại, ý niệm mênh mông vô tận trút xuống, trong phút chốc đã bao phủ lấy toàn bộ hư không vô tận, chỉ trong nháy mắt, Bạch Đông Lâm đã tìm thấy một ngôi sao màu tím khí tức giống hệt như ngôi sao màu tím vừa rồi, bàn tay lập tức hạ xuống, lúc này thời gian cũng đã đếm đến năm mươi tám nhịp thở, chỉ có thể tùy ý thu thập mấy bảo vật, lui ra phía bên ngoài.
Cơ hội cuối cùng.
Bạch Đông Lâm tràn đầy tự tin một lần nữa lại vươn tay vào bên trong quang cầu, trong giời gian sáu mươi nhịp thở ngắn ngủi, mới hài lòng thu tay lại, cất kỹ tất cả các bảo vật rồi sải bước trở về vương tọa.
Bạch Đông Lâm thu được những bảo vật gì, mọi người còn lại đều không ai biết, bởi vì động tác của hắn thực sự là quá nhanh, mỗi lần xong đều trực tiếp cất bảo vật vào trong quang giới, căn bản không cho bọn họ cơ hội để nhìn trộm.
Cánh tay vung lên, ánh sáng như rèm che hạ xuống, che khuất tầm mắt của mọi người ở bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận