Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1893 - Kiếp nạn vạn tộc (1)

"Tiến sĩ Trần, kiếp nạn vạn tộc tàn sát bừa bãi vùng đất Hôi Tịch, ta phải đi tiêu diệt sự kiêu căng phách lối của đối phương trước, ngươi cứ khởi động thủ đoạn nơi này đi."
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm quy về hờ hững, tầm nhìn luân chuyển là nhìn thấy cảnh kiếp nạn vạn tộc phủ xuống vùng đất Hôi Tịch, một phương cao nguyên vô biên đã bị biến mất.
Dòng nước lũ tạo vật Tai họa đen tối đang dâng về bốn phương tám hướng. Nơi nó đi qua, sinh linh đồ thán.
Đánh chết Tai họa đen tối vừa là chính nghĩa, cũng vì tài nguyên, sao hắn có thể không đi tàn sát một phen được cơ chứ.
"Tốt, ngươi cẩn thận một chút."
Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu, thân hình chợt động đã phá vỡ thời không rời đi.
"Tiểu tử này..."
Hai mắt tiến sĩ Trần híp lại, trên mặt hiện lên một tia dị dạng. Người Lam Tinh, Hành giả nguyên điểm, ngoài hai điểm này ra, hắn còn mơ hồ nhìn được mấy điểm đặc biệt khác ở trên người Bạch Đông Lâm nữa.
Hắn chỉ là ảo ảnh mà bản tôn để lại, ngoại trừ trấn áp nơi đây, trông coi kiếp nạn vạn tộc ra thì không tiện can thiệp vào sự vật đã định ra quy tắc.
Nếu là sinh linh tầm thường thì cũng cho qua, nhưng cố tình Bạch Đông Lâm lại là Hành giả nguyên điểm, ý nghĩa trong đó phi phàm, không thể đi làm chuyện ảnh hưởng đến tương lai một cách vô ích được.
Cũng may hắn chính là ảo ảnh của tiến sĩ Trần, hiểu thấu đáo tính nết của bản tôn nên đã đưa ra "Lưu Ly Bất Diệt". Có nhân quả lúc này, bản tôn tự nhiên có thể hiểu rõ tất cả.
"Ha ha, vật ấy, ngươi cầm không được, không cầm cũng không được."
Nhận bảo vật là có nhân quả, không nhận cũng có nhân quả vì không nhận, đây là sự nan giải của người siêu thoát, hắn thì rất yên tâm thoải mái khi làm chuyện này, dù sao bản tôn còn chưa bày tỏ thái độ gì cả, đối với Bạch Đông Lâm thì nó hơn phân nửa là chuyện tốt, khả năng song phương là địch rất nhỏ.
Tiến sĩ Trần đè xuống tâm tư, thân hình chập chờn rồi biến mất không thấy gì nữa, sương mù dày đặc quay cuồng, rất nhiều thân hình đứng sừng sững trong đó đều mở ra hai mắt sáng lóe, khí tức bạo ngược, sát khí nghiêm nghị.
...
"Hà, thằng nhãi, vẫn còn muốn chơi lén ta à?"
Bạch Đông Lâm bước vào vùng đất Hôi Tịch, khóe miệng hơi nhếch lên, có ánh sáng siêu thoát che lấp tất cả, cho dù tiến sĩ Trần bản tôn nghía qua cũng chỉ có thể nhìn thấy thứ mà hắn muốn cho đối phương biết.
Ha ha ha, được không một nguyên khí Bỉ Ngạn.
Ầm ầm --
Răng rắc!
Trời cao xám xịt trải rộng vết rạn đen kịt, tất cả sở nghiên cứu Tai họa đen tối trong Nhất Diệu cấm vực, sinh linh dị dạng bị khống chế cùng với phi sinh mạng thể đều hội tụ trở thành nước lũ, chảy xiết bên trên thời không, tách ra chảy xuống.
Cường giả vạn tộc tìm kiếm bảo vật ở vùng đất Hôi Tịch bị cảnh tượng đột nhiên xuất hiện ấy làm cho luống cuống tay chân. Họ không chỉ phải ứng đối với hiểm địa mà vùng đất Hôi Tịch tự dựng dục nên, lúc này còn phải chống lại tập kích tới từ kiếp nạn vạn tộc nữa, trong khoảng thời gian ngắn đã tử thương vô số.
"Graoo graoo graoo! Các vị đạo hữu, hãy theo ta đột phá vòng vây!"
Hoang Cổ Man Hùng ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể nguy nga điên cuồng bành trướng, trong nháy mắt đầu đã căng phá trời cao, hung sát chi khí cuồn cuộn quanh quẩn, lợi trảo mạnh mẽ xé toái, vạn đạo mất đi, con sông thời không vốn vỡ nát lập tức chia ra thành hai, tạm thời cắt đứt dòng nước lũ Tai họa đen tối ở bên ngoài.
"Tốt! Chúng ta trợ giúp Hùng đạo hữu một tay!"
Hư không rung động từng hồi, thân hình với khí tức bàng bạc liên tiếp thoáng hiện, rơi lên trên cái đầu khổng lồ của Hoang Cổ Man Hùng, cổ khí trong tay lóe lên thần quang, sức mạnh thần thông to lớn trút xuống, quang lưu hủy diệt giống như ngân hà trào dâng, lưu quang va chạm làm các hạt lơ lửng trong hư không bị nghiền nát, mở ra vô số vũ trụ loại nhỏ chợt lóe lên.
"Khặc khặc, một bầy kiến hôi mà cũng dám ngăn cản bước chân của đại quân ta à?"
Cốt trảo đen kịt lộ ra từ một nhánh nước lũ. Nó cong ngón búng ra, quang lưu hủy diệt giống như bọt nước, trong nháy mắt đã vỡ tung thành điểm sáng hư vô.
"Xông rồi!"
"Là sự tồn tại Bỉ Ngạn vô thượng!"
Hoang Cổ Man Hùng quá sợ hãi, vô số nhánh đen kịt đỏ ra bốn phương tám hướng trên chân trời kia, tùy tiện một cái trong đó, không ngờ đều có Bỉ Ngạn tọa trấn.
Là bọn họ quá xui xẻo?
Hay là tập kích Tai họa đen tối xuất hiện quỷ dị ấy, có rất nhiều cường giả Bỉ Ngạn?
Bọn họ chỉ là một đám thập nhất cảnh thôi!
Đối mặt với cốt chưởng đen kịt chậm rãi vỗ xuống, tất cả mọi người đều sinh lòng tuyệt vọng, trốn không thoát, càng không chống lại được, đây là sức mạnh của Bỉ Ngạn, là áp chế cảnh giới tuyệt đối, căn bản không sinh ra một chút tâm tư phản kháng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận