Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1922 - Giảm 10% thứ hai (3)

Gào gào gào!
Cũng vào lúc ấy, Quyền Trượng Hài Cốt vừa nhận ra có điều không thích hợp thì đã bị bao phủ bởi nguy cơ sắp tiêu tan, lúc bấy giờ nó lập tức khóa chặt vào khởi nguồn nguy cơ – Bạch Đông Lâm, một tia lửa màu xanh sẫm bắn ra từ sâu trong mắt nó, khái niệm ở những nơi mà nó đi qua đều bị thiêu rụi đến không còn một mảnh.
“Ha ha ha, muộn rồi!”
Bạch Đông Lâm ngửa mặt lên trời cười lớn, từng mảng lớn Chư Thiên trong cơ thể của hắn đang trừ khử, đầu nguồn tin tức cũng tán loạn, hắn đã từng cận kề cái chết nhưng đều được bất tử bất diệt cứu trở về.
Hắn có được Tuyền Qua Chư Thiên với giá trị mà Bỉ Ngạn bình thường không thể sánh bằng, sau vài lần khôi phục thiên phú, tổng giá trị đều có thể bắt kịp vũ khí siêu thoát.
Huống chi, lúc này Ngôn Tố Chi Thư mới là chủ lực.
Lạch cạch!
Ngôn Tố Chi Thư đột nhiên đóng lại, ánh sáng rực rỡ ngưng kết thành dây lụa tung bay quanh quẩn trên đó, nhảy múa nhịp nhàng theo tiết tấu kỳ dị, rung động nhảy vọt, một khí cơ vượt qua Khái Niệm khóa chặt Quyền Trượng Hài Cốt trong tối tăm vô hình.
Răng rắc——
Ngôn Tố Chi Thư nứt rồi.
Ánh sáng rực rỡ tán đi hết, màu sắc lấp lánh như pha lê cũng biến mất, biến thành giống như tảng đá điêu khắc có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, thậm chí mất đi cả năng lực trôi nổi, nó rơi thẳng xuống lòng bàn tay của Bạch Đông Lâm.
Gào!!
Lúc ngọn lửa màu xanh sẫm đâm vào ấn đường Bạch Đông Lâm, hắn ngạc nhiên cứng đờ tại chỗ.
Tiếng gầm thét sắc bén và chói tai vang vọng khắp đất trời, khoảnh khắc tiếp theo, Quyền Trượng Hài Cốt biến mất một cách quỷ dị, hệt như bị một bàn tay to không thể nhìn thấy thẳng tay xóa sạch dấu vết tồn tại.
“Ngôn Tố, vất vả cho ngươi rồi.”
Bạch Đông Lâm thả lỏng tinh thần, cất kỹ quyển Ngôn Tố Chi Thư không còn thần dị vào. Tuy quyển sách này đã không còn năng lực bóp méo hiện thực, nhưng vẫn còn tác dụng rất lớn.
Để mở được mộ Siêu Thoát, không thể thiếu phần của chiếc chìa khoá này.
Ầm ầm!
Liên tiếp mất đi hai vũ khí siêu thoát như thể đã kích thích máu siêu thoát, tốc độ hiến tế lập tức tăng vọt, toàn bộ hung địa sụp đổ và biến mất trong tiếng động ầm ầm đáng sợ, bảy vũ khí siêu thoát trôi nổi trên đường chân trời tùy theo mức khôi phục toàn diện với hung uy to lớn, vô lượng vô biên.
Lực áp bức khủng khiếp đè ép mặt đất bao la vô ngần xuống hàng trăm vạn năm ánh sáng, mỗi một hạt bùn đất sau khi chất chồng lên nhau thì giờ đây đều trở nên cứng rắn như tiên kim thần thiết.
Bạch Đông Lâm chống lại hung uy ngập trời, đứng vững hãm sâu trên mặt đất, ngửa mặt nhìn bầu trời xa xăm, ánh mắt hờ hững trang nghiêm.
“Tiếp theo đây chỉ có thể dựa vào chính mình!”
Máu siêu thoát, biến mất rồi!
Bạch Đông Lâm chăm chú nhìn lướt qua, cảm nhận ý chí cuối cùng, nhưng không tìm được tung tích của giọt máu kia.
Sau khi hung địa bị tiêu diệt, tất cả vũ khí siêu thoát đều hồi phục, máu siêu thoát hình như đã hoàn thành nhiệm vụ đã định, cũng có thể là bởi vì hiến tế mà hao hết tồn tại của bản thân. Tóm lại nó thật sự biến mất.
Bạch Đông Lâm thấy vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tuy không muốn thừa nhận, nhưng giọt máu kia mang đến cho hắn cảm giác hít thở không thông, còn mạnh hơn mấy vũ khí siêu thoát hợp lại nữa.
Dù sao, trước đây là một bộ phận thân thể của một vị cấp Tự Sự, còn cái sau chẳng qua là người siêu thoát dùng ngoại vật tùy ý bịa đặt thành, giá trị giữa hai bên không ở trên cùng một cấp độ.
Về phần máu siêu thoát vì sao sau khi hoàn thành hiến tế lại biến mất, ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe lên, hắn nghĩ đến lời giải thích của ảo ảnh trước đó.
Không loại trừ khả năng, Bà Luân Sát Đế lo lắng máu để lại của mình càng can thiệp nhiều đối với thế giới hiện tại thì khả năng lộ ra sơ hở cũng càng lớn và càng dễ dàng làm bại lộ đủ loại bố trí trước mắt người siêu thoát.
Bởi vậy, lúc này mới dùng thủ đoạn quanh có, muốn lợi dụng vũ khí siêu thoát phá vỡ cánh cổng Vĩnh Hằng, làm hết sức để tiêu trừ sự tồn tại của mình.
Bạch Đông Lâm nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó liền không còn lo lắng về máu siêu thoát nữa. Bây giờ, chỉ cần chống lại trùng kích của vũ khí siêu thoát, bảo vệ cánh cổng Vĩnh Hằng, là có thể phá bỏ âm mưu của Tai họa đen tối.
Nghĩ đến điều này, đối mặt với vũ khí siêu thoát đang rục rịch, Bạch Đông Lâm không ngần ngại triển khai toàn bộ sức mạnh của mình.
Oành...
Vòng xoáy chư thiên từ không đến có vô cùng vô tận, chậm rãi hiện ra ở hiện thực, trải rộng ra cực kỳ.
“Thần Ngã Chư Thiên? Sức mạnh dòng xoáy!”
Bạch Đông Lâm đạp không mà đi, đứng ở trung tâm vòng xoáy chư thiên, sức mạnh to lớn của vòng xoáy vô tận khắp người, khí tức điên cuồng tăng lên, đè ép vạn đạo hư không, bóp méo Khái Niệm hư vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận