Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1094: Nhị ca tìm Liễu Nhất Nhất

Trong mắt Bạch Đông Lâm hiện lên sự kiên định, ý niệm rời khói Ám Giới, mở hai mắt chậm rãi mở miệng, âm thanh truyền ra cực xa: “Tiểu Tử, Tiểu Tiểu, đến hậu viện gặp ta.”
“Đại ca!”
Vèo! Hai đạo lưu quang một trắng một tím xẹt qua hư không, nháy mắt dừng lại bên trong Tử Trúc Cư.
“Đại ca, huynh trở về từ lúc nào vậy!?”
Thân ảnh của Bạch Tiểu Tiểu hơi nhúc nhích, lại đột nhiên ngừng lại, bởi vì có một đạo thân ảnh màu tím nhanh hơn hắn ta một bước nhảy đến.
“Đại ca, đại ca, huynh không sao chứ? Có bị thương hay không!?”
Bạch Đông Lâm không biết nói gì, nhìn Tiểu Tử sờ tới sờ lui trên người mình, vươn bàn tay to, cầm đầu nhỏ của Tử Nhung Nhung, nhấc nó lên.
“Tiểu Tử, ngươi còn không hiểu biết ta?”
“Ta thấy ngươi muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của đại ca ta đây phải không? Hừ, cũng đúng, nam nhân ưu tú giống như ta, có nữ nhân nào không sinh ra tâm tư mơ ước chứ?”
Bạch Đông Lâm vừa trêu ghẹo, vừa đong đưa cánh tay lên xuống, Tiểu Tử giống như một cọng mì sợi lay động trong gió.
“Ha ha, đại ca nói bừa, người ta nào có!!”
A, nhìn Tiểu Tử lấy hai tay che mặt, một bộ thẹn thùng, Bạch Đông Lâm hơi run lên, không dám lại nói đùa vội vàng ném ra ngoài.
“Tiểu Tiểu, ngươi đang trộm cười cái gì đấy?”
Mặt già của Bạch Đông Lâm đen lại, trừng mắt liếc nhìn Bạch Tiểu Tiểu nhịn cười nghẹn đến mức hai vai run rẩy, thật sự vô pháp vô thiên, uy nghiêm của người làm đại ca như hắn đặt ở đâu chứ?
“Được rồi, gọi các ngươi đến để phát phúc lợi cho các ngươi.”
Hai mắt Bạch Đông Lâm hơi lóe sáng, nhìn ra được tốc độ thực lực của hai người tăng lên, hơi gật đầu, tiếp tục nói:
“Thực lực của các ngươi tiến bộ không tệ, xem ra trong khoảng thời gian này không chậm trễ tu hành. Nhưng thân là chủ nhân của một trong 12 lầu, chút thực lực đó vẫn không đủ……”
Bạch Đông Lâm lật tay, lấy ra hai chiếc nhẫn trữ vật ném cho hai người, không gian trong đó rất lớn, chồng chất các loại tài nguyên trân quý, thần binh pháp bảo.
Động ý niệm, đổi 100 triệu điểm cống hiến thành tông môn cống hiến, đưa cho hai người vòng tay Cực Đạo, bên trong của mỗi người có một ngàn vạn.
“A! Đại ca! Huynh đi đánh cướp thế lực nào vậy!?”
Hai người Tiểu Tử nhìn thoáng bên trong không gian trữ vật, ngay lập tức bị bảo quang lóe hoa mắt, khuôn mặt nhỏ đơ ra, chắc bọn họ đang nằm mơ, nhưng cũng chưa từng mơ thấy lượng tài phú khổng lồ như vậy!
“Nói bừa cái gì vậy?”
“Đây là do đại ca dùng mạng đổi lấy mồ hôi và máu, phải sử dụng cho tốt. Nhớ kỹ, nếu muốn trở thành trợ lực của ta, ít nhất cũng phải đạt đến đại năng Thần Ma, mấy đứa cố lên.”
“Đa tạ đại ca! Chúng ta hiểu rõ!”
Hai người liếc nhau, vẻ mặt nghiêm lại, lộ ra thần sắc kiên định. Bọn họ biết rất rõ, đại ca của mình là quái vật đáng sợ nhất thế gian, mỗi ngày thực lực sẽ thay đổi. Nếu bọn họ không nỗ lực, có lẽ thật sự không có cách nào đi theo đại ca vĩnh viễn.
“Đại ca, chúng ta đi tu luyện.”
Hai người dứt lời, hóa thành lưu quang đi xa.
“Ha hả, Cực Đạo Thánh tông có rất nhiều bảo địa tu luyện, hơn nữa có tài nguyên ta cung cấp, nếu các ngươi vẫn không thể trưởng thành, ta sẽ dùng gia pháp hầu hạ.”
“Ừm, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.”
Bạch Đông Lâm dứt lời, lại lấy ra mấy cái nhẫn trữ vật, ý niệm cấu kết tọa độ Duy Độ của 12 lầu, mở ra thông đạo Duy Độ tặng nhẫn qua đó.
“Hử? Nhị ca đi đâu rồi? Không ở bên trong Chân Giới……”
Bạch Đông Lâm nhìn nhẫn trữ vật còn sót lại trong lòng bàn tay, lộ ra vẻ mặt suy tư, tư duy bắt đầu kiểm tra tin tức được khắc bên trong Duy Độ.
“Thần La Kiếm Ngục?”
“Nhị ca đi tìm Liễu Nhất Nhất.”
“Hừ, hương vị chua của tình yêu.”
Bạch Đông Lâm làm những việc nhỏ vụn vặt này xong, cũng chưa thèm đi bái phỏng những người quen cũ trong Thánh Tông, tính cách của hắn chính là như vậy.
Trời sinh tính tình hờ hững, không bao giờ chủ động, ngươi đến tìm hắn, hắn sẽ dùng lễ nghi để đối đãi lại, nhưng nếu muốn hắn chủ động đi liên lạc cảm tình, thì lại tuyệt đối không thể.
Hắn không cho rằng đây là do thiếu sót cảm tình, hắn chỉ là có cái nhìn thấu triệt hơn, bước lên đại đạo vốn chính là con đường cô độc thẳng tiến không lùi, có bạn cùng đi là tốt nhất, nhưng không có cũng là chuyện bình thường, đặc biệt là loại quái vật tiến bộ thần tốc như hắn.
Hiện giờ, gọi nhóm người Thánh Khanh và Tô Thất kia đến trước mặt, mặc dù hắn chưa có ý gì, nhưng khẳng định là đối phương sẽ đứng ngồi không yên, thậm chí là không dám nhìn thẳng hắn, đó là sự chênh lệch giữa địa vị và tu vi, là sự chênh lệch giữa thứ bậc trong sinh mệnh, cái loại ngăn cách này, còn mạnh hơn tỷ vạn lần so với khoảng cách giữa hoàng đế với ăn mày!
Khi ngươi còn đang ở trên một cái hành tinh, ngẩng đầu nhìn lên tinh không phía xa xa kia
Bạn cần đăng nhập để bình luận