Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1827 - Muốn nghịch chiến Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn (1)

“Lạ thật.”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, lẩm bẩm.
“Vũ trụ khổng lồ như vậy, nhưng giống như Không Vô Chi Vực, không có tí linh khí, pháp luật, quy tắc, nguyên tắc cũng cứng rắn như đá, mờ ảo khó đoán.”
“Hơn nữa, cả vũ trụ lại chỉ có mỗi Lam Tinh có khí tức của sinh linh......”
Còn có nơi cực kỳ quỷ dị, cảm nhận ý chí của hắn có thể tiến vào hệ mặt trời mà không bị tổn hại gì, nhưng khi đến gần Lam Tinh thì lại bị một sức mạnh kỳ lạ làm tan chảy, không thể tiến sâu hơn được.
“Cái gọi là nguyên điểm?”
Không biết vì sao trong lòng Bạch Đông Lâm nảy sinh một ít bất an, tâm trạng háo hức vui mừng cũng dần dần bình ổn lại.
Oành!
Một viên vệ tinh nho nhỏ phi hành thẳng tắp với tốc độ cao đánh lên trên người Bạch Đông Lâm và ầm ầm nổ tung, đánh thức hắn từ trong cơn thừ người.
“Người lữ hành số 1?”
Hắn đưa tay ra cầm một đĩa nhạc kim loại tàn phá, dùng ý niệm đọc tin tức được ghi lại trên đó, không khỏi gật đầu.
“Không khác văn minh Lam Tinh mà ta biết là bao, bất luận là ngôn ngữ, văn hóa, chính quyền...”
“Dục vọng thăm dò là nguồn động lực để văn minh lên cấp, đáng tiếc, dù thế nào thì người Lam Tinh cũng sẽ không nghĩ tới, vũ trụ mênh mông đúng là một vùng tĩnh mịch, người lữ hành số 1 đã chú định sẽ không bị bất kỳ một sinh mệnh có trí tuệ nào nhặt lên.”
Hắn điểm ngón tay một cái, người lữ hành số 1 tan tành trong nháy mắt được cấu tạo lại phục hồi như cũ từ cấp bậc hạt căn bản, cũng tiếp tục chậm rãi bay về phía vũ trụ mịt mờ dọc theo tuyến đường lẩn trốn.
Ý chí cảm giác của hắn không thể thâm nhập vào trong Lam Tinh, bèn thông qua những sự vật nhân tạo này xác định sinh mệnh tồn tại bên trong Lam Tinh.
Lam Tinh đã ở trước mắt, Bạch Đông Lâm há có đạo lý đến cửa mà không vào?
Tuy rằng trong lòng có chút suy đoán không tốt, nhưng cũng chỉ là chần chờ trong chốc lát. Hắn vừa sải bước ra đã bước qua giới hạn thần bí cắt đứt cảm giác, thuận lợi tiến vào tầng khí quyển của Lam Tinh.
“Lực lượng không có dấu hiệu bị suy yếu.”
“Lực lượng thần bí làm tan rã ý chí cảm giác đang tiêu tán, cảm giác đang từ từ khôi phục...”
Bạch Đông Lâm mật thiết chú ý biến hóa của thế giới bên ngoài, vừa nghĩ, bắt đầu đem hết toàn lực thu liễm áp chế sức mạnh to lớn vô ngần trong cơ thể.
Hồi hắn mới đột phá Thần Nguyên cảnh thứ tám là có thể dựa vào tố chất cơ thể đè nát một thiên thể ngôi sao nơ-tron. Lúc này nếu như hơi thở của hắn hơi nặng một chút là đều phải nghiền nát loại tiểu hành tinh như Lam Tinh này thành trạng thái hạt nóng chảy nhỏ bé nhất.
Lam Tinh quá yếu đuối rồi.
Tuy rằng hôm nay trông nó có vẻ như không đơn giản, nhưng Bạch Đông Lâm vẫn theo bản năng cẩn thận.
“Ý chí cảm giác hoàn toàn khôi phục!”
Tinh thần Bạch Đông Lâm chấn động, ý chí lan tràn ra hoàn toàn bao vây toàn bộ Lam Tinh ở bên trong, vạn sự vạn vật, gần tám tỷ nhân loại, đếm không hết động thực vật, từ cá voi xanh, cho tới vi khuẩn virus, từ tâm trái đất tới tầng khí quyển, mỗi một hạt hữu hình nhỏ bé nhất đều hiện ra trong đầu.
Tư duy hơi động một chút, mọi thứ trong cảm giác đều bị phân giải thành tin tức căn nguyên, ngược dòng tới hồi mới được sinh ra mấy tỉ năm trước của Lam Tinh.
“Lam Tinh hienj nay không phải gia hương của ta.”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm trầm xuống, trong nháy mắt đã hiểu rõ tất cả mọi thứ, hắn đã đoán trúng kết quả xấu nhất này. Tuy hắn không muốn tin tưởng, thế nhưng tin tức trưng bày ở trước mắt chắc là sẽ không gạt người.
Hắn đè xuống tâm trạng phức tạp, thân hình khẽ nhúc nhích, xuất hiện trên một con đường người đến người đi ầm ĩ, tiếng người buôn bán nhỏ rao hàng không ngừng vang lên bên tai.
“Đường Lâm Nam Đồng Tử...”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe lên, từng cọng cây ngọn cỏ trước mắt quá quen thuộc, hắn sinh sống công tác ở chỗ này hai mươi mấy năm, là nguyên điểm trong trí nhớ của hắn.
Hắn bước chầm chậm trên con đường quá đỗi quen thuộc, vừa đi vừa nghỉ. Sóng người qua lại không dứt dường như không nhìn thấy hắn, dù có chạm vào cũng đi xuyên qua mà không hề phát hiện ra. Bạch Đông Lâm giống như huyễn ảnh, lại như không ở trong chiều không gian này.
“Tiệm cắt tóc Đông Chí!”
Bạch Đông Lâm bước chậm hồi lâu, lúc này mặt trời chiều đã ngã về tây, hắn dừng bước lại, đứng trước một cửa hàng nhỏ mộc mạc, trầm ngâm trong chốc lát rồi đi vào.
“Ấy! Lão ca mời ngồi, hớt tóc hả? Hay là gội đầu thế?”
Ông chủ khá trẻ tuổi là sinh linh đầu tiên trên Lam Tinh thấy được Bạch Đông Lâm.
Trong mắt Bạch Đông Lâm lóe lên ý cười, hắn che giấu chân thân, khuôn mặt mơ hồ, tóc dài cũng rút ngắn thành mái tóc lộn xuống, tùy ý ngồi xuống, tùy ý thầy Tony mặc áo che vào cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận