Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 817: Thọ Nguyên quả

Bạch Đông Lâm há miệng thổi nhẹ vào ma vật nham thạch nóng chảy, một luồng gió xanh lam lạnh lẽo phất qua, ngọn lửa bao phủ toàn thân ma vật bỗng chốc bị dập tắt, nham thạch nóng chảy gồ ghề đông cứng lại. “Răng rắc!”
Ma vật nham thạch nóng chảy bị đông cứng vỡ nát thành bụi phấn, u lam hàn phong thế đi không giảm, bay thẳng vào biển dung nham, ngay lúc nó lan ra phạm vi mấy trăm dặm, một khối đất đông cứng lạnh lẽo đột ngột xuất hiện trong biển dung nham.
“Bản chất của đám ma vật thấp kém này chỉ là do nhan thạch nóng chảy tạo thành, năng lượng ở bên trong rất nhỏ, không đáng để hấp thụ.”
Bạch Đông Lâm nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt xa xăm hiện lên vẻ suy tư.
“Một lần thì thôi, nhưng cả hai lần đều có dị thú ma vật tìm được ta ngay tức khắc? Coi chiêu thức ẩn giấu khí tức của ta là trò cười ư?”
Một lần trùng hợp hắn còn có thể không để ý, nhưng đến hai lần trong khoảng thời gian ngắn, điều này không thể nào là trùng hợp.
“Có thể chính Hải Nhãn bí cảnh này có ý thức, là ý chí thiên địa? Hay là nơi tập trung linh trí gì đó?”
Cũng chỉ như vậy mới có thể giải thích vì sao vị trí của hắn bị phát hiện, mà những quái vật này bị “Ý chí thế giới” dẫn dắt liền trở nên cực kỳ đơn giản.
“Xem ra bí cảnh này không đơn giản như vẻ bề ngoài…”
Không gian hơi uốn lượn, Bạch Đông Lâm vừa bước một bước vào trong đó, trong nháy mắt liền đi tới nơi cảm nhận được tràn ngập sự sống.
Ở trung tâm của Luyện Ngục thế giới đỏ rực có một mảng màu xanh biếc, chỉ là vùng đất màu xanh lục rộng chừng một trăm nghìn trượng nhưng lại chứa đầy sức sống, khí tức huyền bí kỳ lạ, ngăn cách hoàn toàn với không gian khắc nghiệt ở bên ngoài.
Một màn sương trắng bao phủ lấy phần lớn nơi này, ngay cả Bạch Đông Lâm cũng cảm thấy không thể xuyên qua nó được.
“Gia hỏa này, rốt cuộc là muốn ở lại đây đến khi nào?”
“Đợi một chút, đợi một chút đi, đợi hắn đi rồi chúng ta lại đi lên tìm kiếm cơ duyên, suy cho cùng thì thực lực của hắn…”
Một mảnh đông nghịt, chừng mười mấy nghìn tu sĩ đứng trong không trung, vây quanh vùng đất này, trong đám người bên trong bất ngờ vang lên những tiếng thì thầm nho nhỏ, đều mang vẻ mặt kiêng kị nhìn chăm chú vào nam tử trẻ tuổi đang nhắm mắt ngồi xếp bằng ở ngoài màn sương trắng trên lục địa.
Bạch Đông Lâm âm thầm xuất hiện lẫn trong đám người, tu sĩ ở sát bên cạnh cũng không nhận ra sự hiện diện của hắn, nhìn tình hình trước mắt, bên trong con ngươi hiện lên vẻ hứng thú.
Cảm nhận được bên trong không gian có tồn tại khí tức phức tạp, còn có mùi máu tươi chưa tan hết, rất rõ ràng cách đây không lâu, nơi này đã xảy ra một trận đại chiến.
Có thể dùng sức mạnh của bản thân khiến mười mấy nghìn tu sĩ khiếp sợ, khiến bọn họ không dám vượt qua, chàng thanh niên với khuôn mặt xa lạ này có thực lực không đơn giản, chỉ sợ cũng là một nhân vật đứng đầu Tiềm Long bảng.
“Rì rào…”
Màn sương trắng dày đặc hơi chuyển động, có thể lờ mờ nhìn thấy trong đó có một cây đại thụ cũ kĩ thẳng đứng đang chĩa cành lá ra, vang lên tiếng lá cây xào xạc.
Thấy cảnh tượng này, khí tức của đám tu sĩ xung quanh đều trào ra cuồn cuộn, tham lam nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt do dự, nhưng khi lướt nhìn nam tử trẻ tuổi kia thì ánh mắt run lên, lại lập tức khôi phục lý trí, vẫn không dám bước lên phía trước một bước.
“Bộp!”
Trong màn sương trắng vang lên một tiếng giòn tan, sau đó lập tức có một linh quả rực rỡ tỏa sáng rơi ra từ sâu bên trong lớp sương trắng.
Nam tử đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở hai mắt ra, hiện lên vẻ khác thường, đưa tay ra, dùng một chiêu liền thu linh quả vào lòng bàn tay, hài lòng mà gật đầu nhẹ, lấy một chiếc tráp bảo vật ra rồi cẩn thận đặt linh quả vào.
Làm xong hết, nam tử vẫn không có ý muốn rời đi, hai mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó thản nhiên nhắm mắt lại.
“Đáng chết! Đây đã là linh quả thứ năm, gia hỏa tham lam này vẫn chưa hài lòng sao!?”
Đám người ồn ào nhốn nháo, không ít tu sĩ kìm nén tiếng gào thét của mình, phát tiết sự bất mãn trong lòng, họ không cam lòng.
“Hừ! Thì sao chứ? Chúng ta tài nghệ không bằng người ta thì có cách nào khác? Bảo vật thiên địa vốn là của cường giả, nếu ta có thực lực như thế thì ta cũng sẽ làm như vậy!”
“Chờ đi! Loại cường giả như hắn sẽ không ở mãi trong một thế giới đâu, sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời đi, chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Bạch Đông Lâm suy tư một lát, vừa nãy hắn cảm nhận được bên trong thứ quả kia có một nguồn sống tinh khiết, mà dáng vẻ kia chắc chắn là “Thọ Nguyên quả”.
Thọ Nguyên quả là một loại trân bảo hiếm thấy, ý nghĩa như tế, ăn vào có thể tăng lên sáu mươi năm tuổi thọ, mà mỗi người chỉ có thể ăn mười quả trong cả cuộc đời, ăn nhiều hơn cũng không có tác dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận