Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1694 - Lò Luyện Chư Thiên nổ lớn (3)

Răng rắc!
Không biết một âm thanh băng liệt quỷ dị truyền đến từ đâu, một lát sau, các cường giả Tai họa đen tối ở đây cảm thấy mình rơi vào không gian ánh sáng mênh mông, thân thể đang mẫn diệt, ý chí đang tan rã, thời không bị vỡ nát...
Rốt, rốt cuộc thì đây là cái quái gì thế?!
Ý thức Diệt Ách rơi vào trống rỗng, chỉ cảm thấy trong tay run lên, chiếc hộp liên kết chặt chẽ với hắn ta bị cắt đứt liên hệ dưới xung kích đáng sợ kia.
Không!!
Ngôn Tố Chi Thư! !
Bên trong ánh mắt Diệt Ách tràn ngập hoảng sợ, cố gắng giãy giụa, nhưng vụ nổ lớn kinh khủng này ẩn chứa sức mạnh hủy diệt, thật sự quá đáng sợ, khiến hắn ta không thể duy trì nổi ngay cả tồn tại cơ bản nhất, hoàn toàn không thể đuổi theo chiếc hộp biến mất.
Bạch Đông Lâm tử vong, dưới trạng thái người quan sát, sau khi khóa chặt tung tích Ngôn Tố Chi Thư, thì lập tức sống lại ở ngay bên cạnh nó, vì sóng xung kích từ vụ nổ, quyển sách thuần trắng đã sắp thoát ra khỏi sợi dây đen quấn quanh thành hộp.
“Ngôn Tố Chi Thư, Bạch mỗ nhận nhé!”
Bạch Đông Lâm cũng nổ tung trong sóng xung kích, da thịt bị thổi bay, lộ ra bàn tay xương, cầm Ngôn Tố Chi Thư thật chặt, máu tươi nhiễu lên trên đó, ánh mắt đảo qua chém xuống, chặt đứt sợi dây đen còn sót lại.
“Nhân tộc, ta đã nhớ kỹ hơi thở của ngươi.”
“Gào gào gào!”
Mặt ngoài chiếc hộp đen nhánh bất quy tắc lại truyền đến tiếng gào thét quỷ dị, nhưng ngay sau đó đã bị dư âm nổ tung bao phủ, thổi bay biến mất.
“Hửm?”
Lông mày Bạch Đông Lâm nhíu lại, hắn cảm giác được cực hạn ác ý bên trong giọng nói kia, không khỏi hơi bĩu môi.
“Uy hiếp không có chút ý nghĩa nào, giống như chó nhà có tang.”
Để đề phòng có biến, Bạch Đông Lâm nhét Ngôn Tố Chi Thư vào thế giới Vô Gian, lập tức hơi chuyển động ý nghĩ, tự diệt thêm lần nữa.
“Bạch huynh hắn không sao chứ?”
Trong mắt Xích Minh lóe lên vẻ lo lắng, đứng trong hư vô cách xa hạt Vĩnh Hằng kia, cho dù cách xa nhau hơn trăm ngàn năm ánh sáng, quang cầu đột ngột nuốt hết cả phân tử đại thiên thế giới mênh mông, gợn sóng khủng bố kéo dài đến trước mặt, mà vẫn khiến hắn ta sợ mất mật.
“Xích Minh, ta không sao.”
Bạch Đông Lâm mượn nhờ phân tử phụ thuộc ẩn nấp ở trên người Xích Minh, hắn phục sinh xuất hiện, vẻ mặt hài lòng cười yếu ớt.
“Ui!”
Xích Minh kinh ngạc quay đầu, nhìn Bạch Đông Lâm không mất một cọng lông trước mặt, ngay cả y bào của đối phương còn không có lấy một nếp nhăn, làm gì có dáng vẻ như vừa trải qua đại chiến đâu.
Xích Minh há to miệng, sáng suốt lựa chọn không hỏi nhiều, thông qua nét mặt tự tin của Bạch Đông Lâm, hắn ta đã đoán được gì đó, chắc là tất cả Ngôn Tố Chi Thư đã kết thúc.
“Xảy ra chuyện gì!?”
“Ai đang chiến đấu kịch liệt ở đó? Ngôn Tố Chi Thư đâu?”
Những cường giả Thái Hạo bị dẫn đi sai đường, nhờ vào vụ nổ kinh khủng kia chỉ dẫn, cuối cùng khoan thai tới chậm, vẻ mặt sững sờ nhìn chung quanh.
Xích Minh khẽ lắc đầu, lựa chọn im lặng.
“Gào gào gào! Nhân tộc!”
“Giao Ngôn Tố Chi Thư ra đây!!”
Tiếng rống giận dữ kinh thiên, khuấy động xuất hiện từ quang cầu mênh mông, hơn mười bóng dáng vặn vẹo phơi bày chân thân, giương nanh múa vuốt, dậm chân đi tới.
“Giết –"
Bạch Đông Lâm nhẹ nhàng lật mở con át chủ bài, dứt khoát đoạt lấy Ngôn Tố Chi Thư theo cách mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Lò luyện Chư Thiên này là kiểu giết chóc bừa bãi trên diện rộng, chú trọng “nhất lực phá vạn pháp”, nếu dùng để tàn sát triệt để những kẻ ở thập nhất cảnh có sức mạnh sinh mệnh ngoan cường thì còn có một chút ý nghĩa.
Nhưng năng lực khuấy đảo thế cuộc của nó thì xứng đáng được gọi là có một không hai, như vậy đã đủ để hắn tranh thủ được một cơ hội thoáng qua.
Bạch Đông Lâm biết rõ đã quá muộn để thay đổi, Ngôn Tố Chi Thư có ý nghĩa rất lớn, rất nhiều kẻ ở thập nhị cảnh đều dồn hết sự chú ý của mình vào đây, nói không chừng nếu trì hoãn một lát, lập tức sẽ có kẻ không nhịn được mà đích thân ra trận.
Giờ đây hoàn toàn chẳng cần phải lo lắng về những việc này nữa, mới vừa rồi hắn đã trở về Chư Thiên Thái Hạo một chuyến và giao Ngôn Tố Chi Thư cho phân thân cất giữ, dẫu sinh linh Tai họa đen tối có không cam lòng đi chăng nữa, thì chúng còn có thể giết thẳng vào Thái Hạo hay sao?
“Giết——”
Trông thấy đám cường giả Chân Nhất Tai họa đen tối điên cuồng bất thình lình xông đến trước mặt, mọi người ở Thái Hạo đều ngơ ngác hết cả, hoàn toàn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra.
Chẳng phải chúng đến đây để cướp Ngôn Tố Chi Thư à?
Mấy gã này bị cái quái gì vậy?
Nhưng kẻ địch đã giết đến trước mắt, nào còn thời gian để nghĩ ngợi, họ chỉ có thể tiến lên nghênh địch và cùng nhau chiến đấu oanh liệt.
“Bạch huynh, chờ một lát để ta đi chém chúng đã!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận