Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1981 - Con cháu huyết mạch (6)

"Không cần đâu!"
"Kiếm Ca đại nhân để lại một đôi con nối dòng, trải qua hơn trăm tỷ năm sinh sôi nảy nở, huyết mạch Bạch gia đã vô số kể, thậm chí còn chiếm lĩnh một vũ trụ đại thiên khổng lồ."
"Có điều..."
"Thanh danh của bọn họ, có chút không tốt lắm!"
Đâu chỉ là không tốt, quả thực là tiếng xấu vang rền, Khấp Huyết âm thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng không dám nói ra.
Dù sao, nó không biết chủ tử nhà mình rốt cuộc có thái độ như thế nào đối với huyết mạch của Bạch gia.
"Hở?"
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, dường như đoán được điều gì đó, trên mặt hiện lên vẻ hờ hững.
"Thẩm huynh!"
"Chào!"
Dọc đường đi Thẩm Trường Thanh gặp được người quen nào cũng đều phải chào hỏi, hoặc là gật đầu.
Nhưng bất kể là ai.
Trên mặt mỗi người đều không có biểu cảm gì dư thừa, giống như đối với việc gì cũng đều rất chi là đạm mạc.
Đối với điều này.
Thẩm Trường Thanh đã tập mãi thành thói quen.
Bởi vì nơi này là Trấn Ma Ti, chính là một cơ cấu giữ gìn sự ổn định của Đại Tần, chức trách chủ yếu chính là chém giết yêu ma quái dị, đương nhiên cũng có một số nghề phụ khác.
Có thể nói.
Bên trong Trấn Ma Ti, trên tay mỗi người đều lây dính rất nhiều máu tươi.
Khi một con người thường thấy sinh tử, vậy thì đều sẽ trở nên đạm mạc với rất nhiều chuyện.
Lúc vừa mới đi tới thế giới này Thẩm Trường Thanh có chút không thích ứng, thế nhưng dần dà cũng thành thói quen.
Trấn Ma Ti rất lớn.
Người có thể ở lại Trấn Ma Ti đều là cao thủ có thực lực mạnh mẽ, hoặc là người có tiềm chất trở thành cao thủ.
Thẩm Trường Thanh thuộc về người sau.
Trong Trấn Ma Ti tổng cộng chia thành hai chức nghiệp, một là Trấn Thủ sử, một là Trừ Ma sử.
Bất kỳ người nào tiến vào Trấn Ma Ti đều bắt đầu Trừ Ma sử từ tầng thấp nhất,
Sau đó tấn chức từng bước một, cuối cùng có hi vọng trở thành Trấn Thủ sử.
Tiền thân của Thẩm Trường Thanh chính là một Trừ Ma sử kiến tập trong Trấn Ma Ti, cũng là cấp bậc thấp nhất giữa Trừ Ma sử.
Có được trí nhớ của đời trước.
Hắn ta vô cùng quen thuộc với hoàn cảnh ở Trấn Ma Ti.
Không tốn thời gian quá dài, Thẩm Trường Thanh dừng lại ngay phía trước một tòa lầu các.
Khác với những nơi tràn đầy túc sát khác của Trấn Ma Ti, lầu các nơi này giống như là hạc lạc giữa bầy gà, thể hiện ra sự im ắng khác biệt trong Trấn Ma Ti tràn đầy máu tanh.
Lúc này cửa lầu các mở rộng, thỉnh thoảng có người ra vào.
Thẩm Trường Thanh chỉ chần chờ đôi chút rồi cất bước đi vào.
Tiến vào lầu các.
Hoàn cảnh bỗng dưng biến đổi.
Một mùi mực xen lẫn với mùi máu tanh thoang thoảng đập vào mặt, khiến lông mày hắn ta vô thức nhíu lại, nhưng rất nhanh đã giãn ra.
Trên cơ thể của mỗi người trong Trấn Ma Ti đều có mùi máu tanh ấy, gần như không cách nào rửa sạch sẽ được.
Hầu như tất cả thế giới đều mơ hồ tuần hoàn theo một luật thép, trung tâm làm chủ, trung tâm làm trọng.
Thông thường mà nói, trung tâm thế giới là khu vực phồn hoa dồi dào nhất, rồi tản ra giảm dần về bốn phía, cho đến tận cùng thế giới hoang vu hẻo lánh nhất.
Chư Thiên Thái Hạo, thời không vũ trụ song song thứ bảy.
Thế giới bao la này cũng tương tự, hơn nữa còn càng thêm khoa trương, căn bản không có cái gọi là giảm xóc giảm dần, trực tiếp bày ra trạng thái sườn đồi. Ngoại trừ một khu vực nhỏ ở trung ương thời không ra, thứ trong tầm mắt còn lại đều là hoang vắng vô ngần, như thể bị một con quái vật tham lam hút khô tinh hoa.
Aall Tinh, là một chủ tinh của tinh hệ nằm ở ranh giới vũ trụ, sự phồn hoa nguyên bản bị rút đi, toàn bộ ngôi sao khổng lồ như thể đều bị dính vào một lớp màu bụi, người ở trên đại địa rất ít, thể hiện rõ vẻ hoang vu.
Dưới lớp đất, không gian dưới đất rộng lớn đèn đuốc sáng trưng, bóng người san sát, đều không chớp mắt nhìn chăm chú vào thân hình vung tay hô to trên đài cao, trong ánh mắt chết lặng đờ đẫn mơ hồ có ánh sáng hy vọng hiện lên.
"Thiên địa, chịu khổ từ Tai họa trắng lâu rồi!"
"Các vị đạo hữu, các đồng bào, lẽ nào chúng ta còn phải tiếp tục kéo dài hơi tàn tiếp nữa sao!? Sự tàn ác của Tai họa trắng không có điểm cuối, một bước lùi, từng bước lùi, cho đến ngày nay chúng ta đã lùi tới tận cùng của thiên địa, con đường phía trước vô vọng, tu hành vô vọng, Đại Đạo vô vọng!"
"Là lựa chọn giống như một phàm nhân hoảng sợ ngày ngày trong trời đất khô kiệt, cho đến hao hết chút tuổi thọ cuối cùng và bi ai chết đi, hay là khởi nghĩa vũ trang, kệ con mẹ Tai họa trắng đó là ai!?"
Trầm mặc, trầm mặc! Không bùng nổ trong trầm mặc thì diệt vong trong trầm mặc!
Sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, từng cặp mắt chết lặng đều dấy lên lửa cháy hừng hực, là không cam lòng, là phẫn nộ, là một ít ngọn lửa hi vọng được sinh ra sau khi bị bức đến tận cùng của tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận