Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1995 - Tình yêu vượt qua thời không (1)

Khi thời gian chảy lại lần nữa, tiếp cận với thế giới hiện tại, Bạch Đông Lâm đã khôi phục cảm xúc, tất cả ảo ảnh Thần Ma tức giận gào thét xung quanh đều tiêu tán, hắn rũ mắt nhìn xuống, nhìn Tiểu Tử tựa như chỉ ngủ thiếp đi, ánh mắt sâu thẳm thản nhiên.
Đùa cái gì chứ!?
Tiểu nha đầu, nữ tử ngang ngược điên cuồng Tiểu Tử này mà cũng có thể trở thành cực cảnh siêu thoát à?
Nghĩ đến đây, lông mày của hắn không khỏi run lên kịch liệt.
Lúc này Bầu Đông Lâm đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, trong lòng cũng có một vài suy đoán mơ hồ, tình huống cũng không tệ như hắn tưởng tượng lúc đầu, đồng thời vừa bình tĩnh lại trong lòng không khỏi bắt đầu đá xoáy.
Không phải hắn xem thường Tiểu Tử, mà đây là người siêu thoát đó!
Chư Thiên vô tận, vượt qua vô lượng diễn kỷ không đếm xuể thì mới có được một số người siêu thoát chỉ đếm trên đầu ngón tay như vậy, cho dù cộng thêm Tai họa đen tối thì tổng cộng cũng chưa đến trăm người.
Ít ỏi, khó khăn đến nhường nào!
Tiểu Tử ấy à, theo dự đoán của hắn, cho dù có Bạch Ngọc Kinh toàn lực trợ giúp ở sau lưng, nếu có thể bước vào Bỉ Ngạn cũng phải thắp nhang cảm tạ trời phật rồi.
Nhưng mà, Tử Hoàng trước mặt...
“Ha ha, mọi chuyện càng ngày càng thú vị, sức mạnh dòng xoáy xuất phát từ bút tích của ta sao?”
Hai mắt Bạch Đông Lâm khẽ híp lại, cảm giác của hắn không sai, dây leo tử kim lan tràn vô tận địa vực bên ngoài điện đều là mấy sợi tóc của Tử Hoàng trong quan tài kéo dài biến thành. Sức mạnh to lớn của Khái Niệm ẩn chứa dấu vết vòng xoáy đều hội tụ ở đây, cực kỳ mãnh liệt, thậm chí khiến cho quỹ tích vận chuyển của các Chư Thiên trong cơ thể hắn đều xuất hiện một ít sai lệch.
“Nếu là ta, ngược lại là hợp lý, dùng sức mạnh dòng xoáy để tạo ra một đám người ngụy siêu thoát, hì hì, thông minh lắm, thủ đoạn rất mạnh mẽ!”
“Ta trong tương lai muốn làm được điều này hẳn là không khó. Sự hiểu biết và áp dụng của ta về sức mạnh dòng xoáy ở thời điểm này còn thua xa lắm...”
Bạch Đông Lâm trầm ngâm một lát, liếc nhìn quang cầu trong tay, lật bàn tay một cái, một lần nữa ấn nó vào trong bụng Tử Hoàng, đồng thời ung dung đắp kín áo bào lại, che đi ánh sáng chói mắt của cái bụng trắng muốt kia.
Qua suy diễn xác định của hắn, thế giới hiện tại lúc này chính là tuyến đầu tiên dòng thời gian thần thánh, không phải quá khứ, cũng không phải tương lai, là trọng điểm hiện thực duy nhất, liên kết quá khứ và tương lai.
Cho nên, Tiểu Tử đến từ tương lai, sau khi trở thành Tử Hoàng, bị một người nào đó đưa về quá khứ. Về phần nàng chết ở tương lai, hay quá khứ, hiện vẫn chưa rõ.
Đã liên quan đến người siêu thoát, như vậy nhất định là phải được dòng thời gian thần thánh bao phủ, điều này là không thể nghi ngờ.
Mà với thực lực ngụy siêu thoát của Tử Hoàng, chắc chắn không có khả năng vượt qua dòng thời gian thần thánh, tuyến này bị rất nhiều người siêu thoát xâm nhiễm, nếu muốn ngược dòng mà đi, phải có lực lượng hoàn toàn nghiền ép đám K bọn họ.
“Logic, logic người siêu thoát?”
Chỉ có một khả năng, Bạch Đông Lâm nghĩ đến đây.
Đáy lòng chợt lóe lên một ít nặng nề, thế cục tương lai hình như cực kỳ nghiêm trọng!
Cho dù vị người siêu thoát logic này là hắn hay là một người nào đó của vạn tộc, bị ép buộc đến mức độ này, phải ngược dòng vạn cổ để lưu lại bố trí, có thể tưởng tượng được, thực lực kẻ địch đáng sợ đến nhường nào, nhất định cũng là người siêu thoát.
“Tiểu Tử, ngươi trở lại quá khứ, mãi mãi cô đơn ở đây là vì chờ ta, giúp ta sao?”
Trong mắt Bạch Đông Lâm lóe lên một tia phức tạp, bước đi tới, cúi người, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tiểu Tử. Đầu ngón tay có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của máu thịt. Đáng tiếc, dù sao đây cũng chỉ là một bộ thi hài, không hề có dấu vết của ý thức bản ngã tồn tại.
“Ta hiểu rồi.”
Thấp giọng thì thầm, rồi chậm rãi cúi đầu, mi tâm và trán Tiểu Tử dán chặt vào nhau, trong nháy mắt...
Ầm oành oành!
Ảo ảnh Tuyền Qua Chư Thiên vô tận chủ động hiện ra giống như bị kích thích không giải thích được, bỗng nhiên bành trướng mạnh mẽ, bao bọc hai người ở trung tâm vòng xoáy.
Một tia kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Bạch Đông Lâm sau đó hóa thành đương nhiên, trong tầm nhìn cảm nhận của hắn đã xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Mới đầu, vì thăm dò Tử Hoàng có còn dấu hiệu sinh mệnh hay không nên hắn đã dùng ý chí của người quan sát để nhìn lướt qua. “Ánh mắt” làm việc gì cũng thuận lợi này, lúc này đây không nhìn thấy thứ gì ẩn giấu trong thi hài.
Mãi đến khi sức mạnh dòng xoáy cảm ứng lẫn nhau, đồ vật ẩn giấu trong cơ thể Tử Hoàng mới tự nhiên được hiện ra hoàn toàn, bị hắn thu hết vào đáy mắt.
“Lợi hại! Lợi hại!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận