Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1973 - Mâu thuẫn nội bộ (2)

Đập vào mắt, quan tài đồng vừa dầy vừa nặng nhẹ nhàng trôi nổi, liên miên tới cuối tầm mắt, chiến ý bất khuất quanh quẩn không tiêu tan.
"Đã trở về, đã trở về... tướng sĩ của vạn tộc ta, đều trở về!"
Sắc mặt Lỗ Nhĩ Thắc hoảng hốt, tâm thần dao động không ngừng, trong tầm mắt, thông qua vô số quan tài này có thể tưởng tượng được trận chiến viễn chinh phải thảm liệt đến cỡ nào.
"Khụ khụ!"
"Lỗ Nhĩ Thắc, là ngươi sao?"
Tà Phong quân chủ, Thương Ngô, Lãnh chúa thời không, thân hình của ba người hiển hóa ra từ trong hư vô, đều có sắc mặt tái nhợt, khí tức uể oải, trên đầu nguồn tin tức đầy khe nứt.
"Tà Phong quân chủ, các ngươi thế mà lại..."
Lỗ Nhĩ Thắc quay đầu lại nhìn lại, vô cùng ngạc nhiên, vốn tưởng nơi này đã không còn người sống nữa, không nghĩ tới còn có ba vị Bỉ Ngạn còn sống.
"Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì thế?!"
Không phải Lỗ Nhĩ Thắc coi thường đạo hữu trước mặt, chỉ vì đó chính là phúc địa Tai họa đen tối đấy!
"Ha ha, việc này nói rất dài dòng..."
Tà Phong quân chủ chậm rãi lắc đầu, lộ ra nụ cười thảm, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, sâu trong đó có niềm tự hào mãnh liệt hiện lên.
Có thể không tự hào sao?
Chi liên quân nho nhỏ như bọn họ, thế mà lại triệt để tiêu diệt mấy cương vực chí cao của Tai họa đen tối, thành tích chiến đấu như thế khó có thể đo lường được.
Tuy tất cả mọi chuyện đều là nhờ có Bạch đại nhân, cùng với những bạn tốt đều đã chết trận kia!
Sự trở về của số hiệu Chân Lý triệt để dẫn nổ vực sâu Vĩnh Hằng, từng đại quân phủ xuống vùng đất Hôi Tịch, rất nhiều sự tồn tại Bỉ Ngạn tiến đến với sắc mặt vội vã, nghênh đón anh linh các tướng sĩ trở về, an trí thích đáng thi hài của bọn họ, hội đàm sâu sắc với đám người Tà Phong quân chủ...
Rất nhiều công việc, luân phiên ra trận.
"Ha ha, náo nhiệt thật đấy!"
Bạch Đông Lâm và Nguyên Trinh Nữ Đế đạp phá thời không, bỏ qua tất cả lá chắn trở ngại, đột ngột xuất hiện ở trung tâm hội nghị liên quân vạn tộc.
Sự tồn tại xa lạ, khí tức xa lạ, cử động đường đột làm cho khí tức của Bỉ Ngạn ở đây bạo động, ý chí cuồn cuộn áp bách xuống.
Đại điện ồn ào nhất thời rơi vào yên tĩnh.
"Các ngươi là ai?"
Có Bỉ Ngạn nhíu chặt lông mày, trầm giọng quát hỏi.
"Làm càn!"
Tà Phong quân chủ thấy Bạch Đông Lâm, trong ánh mắt lóe lên sợ hãi lẫn vui mừng, xem có người vô lễ như thế thì nhất thời vẻ mặt biến đổi, tức giận quát lớn.
"Bạch đại nhân, ngài đã trở về rồi?"
"Đại nhân!"
Động tác của Thương Ngô càng cấp thiết, không đợi mọi người phản ứng kịp đã bắn nhanh tới trước mặt Bạch Đông Lâm, khom người bái lạy, kích động cung kính không ngớt.
"Hắn, hắn chính là vị đại nhân nào thế..."
Một đám vạn tộc Bỉ Ngạn cũng không phải người ngu, thấy Tà Phong như vậy, trong lòng chợt bừng tỉnh, vội vã đè xuống tâm tư, sắc mặt nghiêm túc cung kính hành lễ.
"Bọn ta, bái kiến Hôi Tịch Chi Chủ, Bạch đại nhân!"
"Đại nhân Thánh cảnh!"
"Ta thay mặt tộc nhân vô tận, tạ ơn cứu thế của đại nhân!"
"..."
Khen ngợi, tâng bốc, cảm kích, tất cả ngôn ngữ không dứt bên tai.
Bạch Nguyên Trinh ở bên cạnh thấy vậy, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, tiểu đệ quả nhiên vẫn xuất chúng như vậy, bất luận ở nơi đâu thì mãi mãi vẫn là tiêu điểm.
"Các vị đạo hữu, hữu lễ."
Sắc mặt Bạch Đông Lâm thản nhiên khoát tay, đối mặt với vinh dự vô thượng này, trong lòng của hắn không có chút dao động nào.
Tuy số hiệu Chân Lý bị hắn đưa thẳng về vùng đất Hôi Tịch, nhưng bởi vì nơi đây quá mức mênh mông, để vượt qua đến đây phải tốn không ít thời gian, cho nên hắn mới xuất phát sau mà đến trước.
Xử lý xong chuyện ở Duy Nhất Chân Giới liền chạy tới, cố ý gặp chúng Bỉ Ngạn một mặt, không phải là để nghe mấy lời khen tặng như vậy.
"Ta, Bạch Đông Lâm, Hôi Tịch Chi Chủ đời thứ nhất, ở đây tuyên bố, bắt đầu từ ngày hôm nay..."
"Tiếp quản vùng đất Hôi Tịch!"
"Hôi Tịch, sinh linh Tai họa đen tối không thể tiến vào, vạn tộc có quyền tiến vào, nhưng cần đi qua con đường mà thế lực của ta thành lập."
Bạch Đông Lâm vung tay lên, tung ra một tấm bia đá đen kịt, trên đó rậm rạp chằng chịt đầy văn tự, các loại điều lệ, lệnh cấm kéo thành một hàng dài.
"Này, này..."
Bỉ Ngạn vạn tộc ở đây đều thay đổi sắc mặt, vị đại nhân này là muốn thu vùng đất Hôi Tịch làm vật trong bàn tay rồi!
Sau này, sinh linh nào muốn đi vào vùng đất Hôi Tịch thám hiểm đều phải đưa một số phí tiến vào trước, đây chính là tài nguyên khổng lồ khó có thể tưởng tượng được.
"Ha ha, yên tâm đi, đương nhiên ta sẽ không thu không công đồ của mọi người. Về sau sinh linh vạn tộc tiến vào Hôi Tịch, có thể được cơ bản sinh mệnh bảo đảm."
Bạch Đông Lâm mỉm cười nhẹ nhàng, thu phí bảo hộ rồi thì đương nhiên vẫn phải ra sức chút. Dĩ nhiên, sự bảo hộ này chỉ bao gồm hung địa hãm cảnh, không có chém giết lẫn nhau trong đó, vả lại cơ hội bảo mệnh chỉ có một lần, một khi vận dụng cũng sẽ bị ném ra khỏi vùng đất Hôi Tịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận