Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 298: Giảm thọ trăm năm

Hai mắt Đỗ Cổ lạnh lùng, Bạch Đông Lâm buộc lão ta sử dụng Pháp Tướng, năng lượng tiêu hao sẽ khiến lão ta chết sớm vài năm, tâm trạng đương nhiên sẽ không vui vẻ. Lão ta vẫy nhẹ tay, nắp lò đóng lại, lạnh lùng quát: “Luyện”! Ngọn lửa trong suốt ẩn chứa vô số pháp tắc trong dược lô thanh đồng nháy mắt cháy hừng hực, thần sắc Bạch Đông Lâm biến đổi, ngọn lửa kinh khủng thật sự, chỉ sợ có thể luyện hắn thành hư vô chỉ trong nháy mắt. Hắn cũng không chịu được sự thiêu đốt như đại thánh Tôn Ngộ Không. Bạch Đông Lâm khẽ động ý niệm, hét lớn:
“Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp!”
Ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh khủng, năng lượng vô cùng vô tận cuộn trào mãnh liệt trong nháy mắt bạo phát. Dược lô thanh đồng chợt bị phồng ra gấp mười mấy lần!
Phịch, nắp lò bị bật tung bay tới trời cao. Một cột sáng lớn phun ra khỏi dược lô thanh đồng, nơi nó đi qua không gian dần dần phai mờ, đồng thời mấy vệt sáng đó cũng theo cột sáng mà thoát ra khỏi đan lô.
Phụt!
Sắc mặt Đỗ Cổ lập tức trắng bệch, lão ta phun ra búng máu tươi, nhất thời hấp hối. Pháp Tướng chính là bản mạng của lão ta, là đồ vật chết sống có nhau.
Chiêu nháy mắt nổ tung của Bạch Đông Lâm tạo thành thương tổn không nhỏ đối với Pháp Tướng dược lô thanh đồng, tự nhiên lão ta cũng bị liên lụy, đây cũng không phải thương tổn hư hóa là có thể trốn được.
Đáng chết! Vẻ mặt Đỗ Cổ cực kỳ khó coi, lúc này đây lão ta đã thiệt thòi lớn rồi! Sợ là sẽ phải giảm thọ trăm năm!
Rốt cuộc tên điên không giải thích được này chui ra từ đâu chứ. Đồ điên, đúng là đồ điên, tức chết lão phu, Đỗ Cổ rống giận trong lòng.
Nhưng vào lúc này, Đỗ Cổ đột nhiên biến sắc, ngẩng đầu nhìn bốn phía. Chỉ thấy ba người có khuôn mặt tương đồng, nhưng khí chất khác nhau hiện ra ở xung quanh lão ta.
Một người mặc áo bào trắng chắp tay trước ngực, da vàng chói, thần sắc thương xót nhu hòa.
Một người mặc áo bào đen, cả người quấn quanh ngọn lửa đen nhánh, hai mắt đen kịt thâm thúy, trên mặt mỉm cười tàn nhẫn.
Một người mặc đạo bào trắng đen, tay cầm phất trần, hai mắt đạm mạc, hai làn khói trắng đen vờn quanh bay lượn khắp người, khí chất thản nhiên vô vi khiến kẻ khác ghé mắt.
Ba người đột nhiên này xuất hiện ở ba vị trí. Một trận thế huyền diệu kinh khủng gắt gao bao phủ Đỗ Cổ.
Hai mắt Đỗ Cổ lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn ta phát hiện mình đã không thể động đậy, dù cho bây giờ hắn ta đang ở trạng thái hư hóa.
Bạch Đông Lâm đứng khoanh tay lại, trong lòng mặc niệm.
“Thiên Địa Nhân – trận thế tam tài.”
Bây giờ thần hồn của Bạch Đông Lâm mạnh cỡ nào?
Ngay cả bản thân hắn cũng không đánh giá được, dù sao hắn chưa so đấu thần hồn với cao thủ chân chính bao giờ. Hơn nữa thần hồn của hắn cực kỳ đặc thù, là hình thái “tam vị nhất thể”, điều này làm cho hắn càng khó suy đoán.
Có điều thần hồn liên tục được cường hóa mấy năm như một ngày, chắc chắn không yếu là được, nhưng mà còn lâu mới đạt tới trình độ kiểu Quy Nhất, Thần Ma.
Bạch Đông Lâm ước đoán đại khái, hẳn là trên Thần Nguyên lục trọng thiên, dưới Thần Nguyên đại viên mãn.
Cũng không thể xem nhẹ Thần Nguyên lục trọng thiên. Ở Thần Nguyên Cảnh, chênh lệch giữa mỗi một trọng thiên khác nhau một trời một vực, nếu không sẽ không lấy cái tên cửu trọng thiên, một bước là một trọng thiên chân chính!
Mà tu vi của Bạch Đông Lâm bây giờ mới tới Thần Thông Cảnh, nhưng lại có thần hồn Thần Nguyên Cảnh cao cấp. Điều này rất thái quá luôn, tất cả đều dựa vào năng lượng cường hóa để đi xây đắp đó.
Nếu như tu luyện từng bước một, không có hơn mấy ngàn vạn năm là không thể nào làm được, rất khó để thăng cấp thần hồn, nhưng chỗ tốt nó mang tới đương nhiên không cần nói nhiều.
Giống như Đỗ Cổ Động Hư Cảnh nhất trọng thiên kia, chỉ chút thần hồn Bạch Đông Lâm là cũng có thể trị phục hắn ta. Nhưng giống như bản thân Bạch Đông Lâm hắn, thích giấu một đống con bài chưa lật, lúc hắn nhìn người khác cũng cảm thấy biết đâu đối phương cũng có hậu chiêu?
Thế nên từ trước đến nay hắn thích ra tay toàn lực, không ra tay thì thôi, xuất thủ sẽ một kích trí mạng. Đương nhiên hắn sẽ không cho Đỗ Cổ có cơ hội lợi dụng sơ hở, thế nên cả “trận thế tam tài” cũng lôi ra vận dụng, tuyệt không có khả năng lật bàn!
“Khà khà, lão đầu không cần sợ, ta sẽ rất ôn nhu!”
Chí Ác cười dữ tợn, bàn tay to quấn quanh liệt diễm đen kịt lập tức vươn vào Thần Hải của Đỗ Cổ trong vẻ mặt hoảng sợ của hắn ta.
Xe nhẹ quen đường tìm được thần hồn của Đỗ Cổ, lau đi sửa chữa ký ức, bày cấm chế, hắc viêm biến thành cấm chế minh văn bao vây lấy toàn bộ linh hồn. Chỉ cần Bạch Đông Lâm khẽ động ý niệm, linh hồn kể cả Chân Linh của Đỗ Cổ đều sẽ mất đi trong nháy mắt.
Làm xong mọi chuyện, ba thần hồn sải bước trở về Thần Hải, ngồi thẳng trên bia đen, tiếp tục nghiên cứu linh hồn Chân Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận