Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1800 - Nhờ người trợ giúp (2)

"Hừ! Cuồng vọng, đều là thập nhất cảnh, ngươi muốn lấy một địch chín à? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Lại cho rằng bọn ta là ai!?"
Đệ Nhất Thần Tử giận tím mặt, bọn họ chỉ lo lắng đến sự tồn tại Bỉ Ngạn, cũng không có coi Bạch Đông Lâm ra gì. Ai nấy trong số mấy người bọn họ đều tu hàn vũ trụ pháph vô hạn, nằm ở đỉnh cao trong cùng một cảnh.
"Chân thân khổng lồ, có tác dụng chó gì chứ?"
"Giết --"
Thần tử thánh nữ đều lấy ra cổ khí, các hạt chồng chất tầng tầng trong cơ thể lóe ra ánh sáng rực rỡ, biển vô ngần sức mạnh hủy diệt mênh mông to lớn cuộn trào mãnh liệt đạp phá hư vô, chém về phía điểm yếu của Bạch Đông Lâm.
Vẻ mặt Lân Không do dự, hắn biết nam nhân trước mặt không hề đơn giản, nhưng lúc này đã thân bất do kỷ rồi, cũng chỉ có thể theo sát phía sau.
"Vô tri."
Sắc mặt Bạch Đông Lâm hờ hững, kẻ điên của Tối Chung Bỉ Ngạn đích người điên hình như đều dưỡng thành tam quan tương tự nhau, đều cho là mình có chiến lực vô song trong cùng cảnh.
"Giá trị tồn tại duy nhất của các ngươi chính là trở thành năng lượng và rút khí ra, góp một viên gạch cho con đường vô địch của ta."
Vù!!
Ngọn lửa vàng xán lạn ra cuộn trào mãnh liệt tuôn ra từ bên trong thân thể, hội tụ ở trên hai tay, ngay sau đó chợt tạo thành chữ thập rồi vỗ xuống.
Bộp --
Bàn tay nhanh chóng chớp nháy, quấy cho không gian vũ trụ nơi này phá tan thành mảnh nhỏ. Nơi nó đi qua, từng đoàn tinh hệ bị lan đến rồi mất đi, tất cả hạt vật chất đều dung nhập vào lửa vàng trong lòng bàn tay.
"A a a!"
"Không!!"
Tiếng kêu rên tuyệt vọng vang lên chỉ một giây rồi hoàn toàn biến mất. Lòng bàn tay khép lại, toàn bộ kim viêm đều đóng băng rồi lắng đọng thành thạch anh trong suốt. Chín thần tử thánh nữ với vẻ mặt vẻ hoảng sợ, bị triệt để trấn áp phong ấn trong đó.
"Tam Quang Viêm Ngục."
"Cứ yên tâm ở trong đó đi, chờ ta bận xong rồi sẽ đến xử lý các ngươi. Hừm, như vậy vừa lúc, đủ cả mười thần tử thánh nữ luôn, hẳn là Hoàng Nam sẽ rất vui vẻ đi? Không còn ngày nào cũng trưng ra cái vẻ mặt người chết nữa."
"Ha ha, công nhân tri kỷ suy tính cho ông chủ mọi như giống như ta hiếm thấy trên đời."
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe lên, quét mắt nhìn Tối Chung Bỉ Ngạn đã bị chiến hỏa bao trùm, mỗi một nơi mỗi một khu vực đều có cường giả đang giao chiến, từng cú đánh đều có thể làm mất đi tảng lớn ngân hà.
Chiến trường lan ra cực lớn, người tham chiến lại không nhiều lắm, song phương cộng lại cũng chẳng qua mấy vạn người, nhưng từng người bọn họ đều là cường giả thập nhất cảnh xưng bá thời không một phương.
"Của ta chiến trường không ở nơi này."
Bạch Đông Lâm thu hồi ánh mắt, lúc này Tối Chung Bỉ Ngạn bị áp chế toàn phương vị, cho dù hắn không ra tay thì kết quả đã định trước.
Hắn thu nhỏ chân thân, chợt lóe lên, hành tẩu tại một nơi ẩn núp sâu trong duy độ thời không. Một lát sau, Bạch Đông Lâm đi ra với tinh thần sáng láng rạng rỡ, trong mơ hồ, bên ngoài cơ thể có bảo quang ngưng tụ không tan.
"Không tệ không tệ, không hổ là Tối Chung Bỉ Ngạn, giàu thật đấy!"
Rất nhiều bảo khố bị Bạch Đông Lâm vơ vét không còn gì cả, với tư cách là “người trong đạo” cực độ khát cầu tài nguyên, của cải của Tối Chung Bỉ Ngạn thực sự kinh khủng. Chỉ áng chừng thôi cũng đã vượt trăm triệu năm sản xuất của đất nước vũ trụ.
Bạch Đông Lâm trầm tư trong chốc lát, xác nhận mình không bỏ quên gì nữa rồi đạp bước tiến vào dòng sông thời không.
...
Tận cùng của dòng sông thời không, nguyên điểm của thời gian, nơi khởi đầu của Chư Thiên Thái Hạo, sau một trận đại chiến cực kỳ kinh khủng, tất cả đều thối nát mục rữa.
"Tín Tức Chi Nguyên, Kiếm Thú, Sinh Mệnh Giám Sát Giả, Chấp Hình Giả, Thuẫn Thủ, Hồng Mông lão tổ, Cục quản lý Thời không..."
"Các ngươi, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?"
Ầm ầm!!
Chung Cực Bỉ Ngạn và Vô Hạn giới chủ, hai người khai sáng thế lực Tối Chung Bỉ Ngạn, lúc này khí tức bạo ngược cực kỳ kinh khủng, đứng ở trung tâm chiến trường thối nát, thần lực vô ngần chói lọi quanh quẩn bên ngoài thân, chư thiên đại đạo bị dẫm nát dưới chân, gào thét không ngừng.
Không hổ là có thể nói tuyệt đỉnh trong cùng cảnh giới, chiến lực vô song vô đối, lấy hai đấu với chín mà khí thế vẫn không thua, ánh mắt bao hàm sát cơ chiếu sáng tận cùng của thời không.
"Bỉ Ngạn, Vô Hạn, đến đây là chấm dứt."
"Muốn trách thì trách chính các ngươi đã có suy nghĩ không nên có. Vì lực lượng, các ngươi đã điên rồi, lại dám hợp tác với Tai họa đen tối? Hừ! Tự tìm đường chết!"
Ánh mắt Kiếm Thú nghiêm nghị, Kiếm Thủ Hộ Chính Nghĩa trong tay vù vù chấn động. Với tư cách là Chư thiên chấp kiếm giả, đối với Tai họa đen tối hắn có thể nói là tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận