Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 638: Liên minh Tân Nguyệt

Một niềm vui thỏa mãn hiện lên trong mắt, Bạch Đông Lâm thầm cảm thán, không hổ là pháp tắc cấp vô song, vừa rồi là lần đầu tiên hắn sử dụng pháp tắc sau khi dung hợp thế giới và chiều không gian thấp. Một nhát chém vừa rồi mang theo sức mạnh của cả thực tại lẫn thứ nguyên, thật sự mạnh hơn hắn tưởng tượng, dễ dàng chém nát pháp tướng của Huyết Ngạc.
“Quả nhiên trên đời này không có thứ gì không cắt được, chỉ là không đủ mạnh mà thôi!”
Hắn ngừng suy nghĩ lan man, tập trung nhìn về Huyết Ngạc đằng xa xa.
Những binh khí bằng máu vừa rồi của Huyết Ngạc cũng chỉ để câu giờ Bạch Đông Lâm thêm giây lát, để hắn ta có thời gian ngưng tụ “Thân thể Huyết Thần” mà thôi. Có vẻ hắn ta đã thành công.
Hình tượng bây giờ của Huyết Ngạc đã thay đổi hoàn toàn, không còn là người nữa mà biến thành một con cá sấu khổng lồ màu đỏ tươi có chiều dài hàng trăm trượng, nó nằm sấp trên mặt đất, đáng sợ là thân trên của nó toàn là đầu người.
Từng vẻ mặt đều méo mó gớm ghiếc, hình tượng vô cùng kinh hãi. Đột nhiên, vô số ánh mắt đó quay lại, nhìn chằm chằm Bạch Đông Lâm.
“Hừ! Đúng là súc sinh, trầm luân ma đạo, đi chết đi…”
Bạch Đông Lâm xoay ngược Tử Triệu, bóng dáng thấp thoáng, xuyên qua không gian và thực tại tiếp cận Huyết Ngạc.
Gầm!
Huyết Ngạc đột nhiên mở cái miệng khổng lồ đầy máu, một luồng sáng màu đỏ tươi chợt phun về phía Bạch Đông Lâm, nhưng hắn không né tránh mà lập tức lẻn vào sâu trong thứ nguyên, trực tiếp bỏ qua luồng sáng.
“Thiên đao Vạn quả · Lăng trì!”
Bạch Đông Lâm hóa thành một luồng sáng đỏ, nhiều tơ dày đặc quấn quanh, cắt đứt thớ da thớ thịt của con cá sấu, nó phát ra tiếng két két chói tai,.
Bản chất của con cá sấu hình thành từ pháp tướng của Huyết Ngạc, Bạch Đông Lâm chém một đao xuống liền khiến cho nó nhanh chóng thu nhỏ lại, đến khi hoàn toàn biến mất mới thôi.
“Khụ khụ, ta… ta không muốn chết, ta còn chưa đạt được Quy Nhất cảnh, hưởng thụ vinh quang vô hạn, ta không muốn chết…”
Thân thể Huyết Ngạc chỉ còn trơ lại khung xương nằm trên mặt đất hấp hối, pháp tướng bị hủy diệt. Hắn ta bây giờ không còn chút sức lực nào để ngồi dậy.
Bạch Đông Lâm ngừng thi triển thần thông, bước đến trước mặt Huyết Ngạc, nâng bộ xương của hắn ta lên, nghiêm túc nhìn thẳng nói:
“Chết? Xin lỗi, ta không cho phép, ngươi khó có thể chết được.”
“Ta muốn ngươi sống một cách dằn vặt, đền tội cho vô số sinh mạng non nớt vô tội đã chết vì ngươi!”
Nói xong, hắn đưa tay mở ra chiều không gian thấp, bước vào trong đó. Tính cả thần hồn của năm tên trưởng lão, nay thêm Huyết Ngạc nữa là sáu, lần lượt bị Chí ác kéo vào.
Bên trong không gian của chiều không gian thấp, lơ lửng hàng triệu bong bóng, từng bóng người cuộn tròn bên trong mang vẻ mặt điềm đạm, như đang trong giấc mộng đẹp, không có sợ hãi.
“Mở to mắt chó của ngươi ra nhìn những sinh linh vô tội nhỏ bé này đi! Thôi khỏi, ta cũng lười nói nhảm với tên rác rưởi như ngươi.”
Nói xong, hắn giơ tay vung sáu người bay vào trong một không gian nhỏ, từ từ chìm xuống nhà tù thời gian sâu nhất trong chiều không gian thấp.
Một giọng nói rất lớn từ trên trời phát ra, giống như lời phán xét từ trời cao.
“Các ngươi tội ác tày trời, không thể tha thứ.”
“Nhân danh kẻ thống trị thế giới này, ta kết án các ngươi chịu hình phạt mãi mãi mắc kẹt trong vòng lặp thời gian.”
“Vĩnh viễn, không bao giờ tha thứ!”
Bùm!
Sấm sét xé toạc bầu trời, mây đen trút xuống hạt mưa nặng nề, xối xả như thác nước.
Một lượng lớn nước bốc hơi khỏi dòng sông Khuê Lan, sau một thời gian tích tụ, ngưng đọng lại và hóa thành mưa.
Chẳng lâu sau, cái hố sâu thẳm khổng lồ đã ngập nước, trở thành một cái hồ.
Ầm ầm! Không gian chợt dậy sóng, một chiếc phi thuyền dần dần đi ra từ vách ngăn không gian. Một vầng sáng lóe lên, mười luồng khí tức mạnh mẽ chợt bước ra khỏi con thuyền, chỉ một hơi thở đã khiến nước mưa trong phạm vi vạn trượng bị đẩy lùi.
“Ta đến lộn chỗ rồi sao? Huyết Hà tông đâu? Cả một tông môn to lớn như vậy biến đi đâu mất rồi?”
Người nam tử mặc áo choàng màu tím nhìn xuống cái hố sâu khổng lồ bên dưới, sắc mặt hơi kinh ngạc. Hắn ta chớp mắt, liếc sang một tên mặc trang phục màu đen bên cạnh, trêu chọc:
“Minh chủ Thiên, ngài cho rằng đã xảy ra chuyện gì? Huyết Hà tông dù gì cũng là một thành viên của Liên minh Tân Nguyệt, đột nhiên biến mất trời không biết quỷ không hay như vậy, ngài có gì để gì để nói không?”
“Ngài ngồi ở vị trí cao như thế, cũng nên giải quyết chuyện này đi! Huyết Hà tông lâm vào tình cảnh thê thảm như vậy, ta thấy sợ …”
Minh chủ Thiên khẽ quay đầu, ánh mắt lạnh lùng khiến người áo bào tím có vẻ ngượng lời, hắn ta lãnh đạm nói:
“Ngạo Đà, bản minh chủ biết ngươi không phục, nhưng đừng chơi trò bới móc người khác. Mọi người đều cảm nhận được có một nguồn năng lượng khổng lồ từng bộc phát ở đây nên lập tức chạy đến, ý ngươi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận