Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1793 - Trung tâm Hồng Hoang - Thái Hư Kiếm Cảnh (2)

Trung tâm Hồng Hoang chiếm cứ khu vực phồn hoa nhất Chư Thiên Thái Hạo, là vùng đất khởi nguyên của vũ trụ nguyên sơ, cương vực mênh mông vô ngần, là quốc gia vũ trụ còn nhiều hơn gấp ba lần.
Nhiều tài nguyên hơn, môi trường tu hành hoàn mỹ hơn, muôn hoa đua thắm khoe hồng, Trung tâm Hồng Hoang luôn luôn là cái nôi sinh ra cường giả, cũng là thánh địa tu hành mà các tu sĩ các vực đều muốn tiến về.
Tòa án Sinh Mệnh, Cục quản lý Thời Không, Chấp Kiếm Giả, ba thế lực chí cao vượt qua cả chư thiên đều thiết lập cửa ngõ ra vào bên ngoài đối ứng với thế gian ở thiên vực này.
Thì ra ta đã rời khỏi vũ trụ song song Quý 7516!
Trong lòng Lý U âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Ngục chủ mạnh mẽ, nhưng muốn vượt thời không vũ trụ để khóa chặt hắn ta cũng không phải là chuyện dễ dàng đến thế.
Hắn ta vẫn còn thời gian rời xa Kỳ Tích sư tỷ.
Lý U đè suy nghĩ lại, có hơi cung tay nói: “Kỳ Tích sư tỷ, bây giờ ta còn có quân vụ bên người, không thể rời khỏi chiến trường quá lâu, nếu không còn chuyện gì, trước hết sư đệ xin được cáo từ.”
“Hửm?”
Ánh mắt Kỳ Tích chớp động, nhạy bén bắt được sự khác thường từ Lý U, trong lòng suy nghĩ.
“Sư đệ, ngươi đang lo lắng sẽ mang đến phiền phức cho ta à?”
Lý U xấu hổ, không hổ là con gái của sư tôn, đều có thể nhìn thấu lòng người giống nhau, hắn ta không thể phản bác, chỉ có thể im lặng.
“Ha ha, ngươi cứ yên tâm đi, nào, để sư tỷ đưa ngươi ra ngoài xem thử, nơi này là nơi nào.”
“Không phải nơi mà loại mèo chó nào cũng dám kiếm chuyện ngay tại đây đâu!”
Kỳ Tích vung tay nhỏ lên, trên đài cao lập tức xuất hiện một cánh cửa ánh sáng, hai người bước vào một trước một sau, biến mất khỏi ngọc đài trong bí cảnh.
“Nơi này là. . .”
Lý U ngắm nhìn bốn phía, cung điện nguy nga nối tiếp nhau san sát, được các loại hơi thở mênh mông hùng vĩ phóng lên tận trời chấn nhiếp, một toà môn hộ đâm thẳng lên tận tầng mây lóe ra thần quang sáng chói, bên trên tấm biển là bốn chữ lớn cứng cáp, đâm thẳng vào khiến hai mắt hắn ta đau nhức.
“Thái Hư Kiếm Cảnh!”
Trên tấm biển ngoại trừ bốn chữ lớn này, còn in dấu một kiếm ấn nho nhỏ màu vàng kim, sáng lấp lánh, rất là kỳ dị.
“Đây là tông môn do Xích Minh thúc thúc thành lập, cũng là số một số hai ở Trung tâm Hồng Hoang, hội tụ vô số thiên tài kiếm tu, yên tâm đi, chỉ cần kẻ địch của ngươi không phải bị điên, thì tuyệt đối không dám tới tự chuốc nhục nhã đâu.”
Kỳ Tích lắc lắc tay nhỏ, an ủi tâm trạng lo lắng bất an của Lý U, còn có một điểm rất quan trọng nàng chưa hề nói, đó chính là Thái Hư Kiếm Cảnh nhờ thân phận của Xích Minh, mà được tổ chức Chấp Kiếm Giả che chở, nếu không phải thiết yếu, có rất ít kẻ lại bôi nhọ mặt mũi của Chấp Kiếm Giả.
“Sư đệ, đi thôi, theo ta đi gặp Xích Minh thúc thúc nào.”
“Hừ! Thúc thúc ổng là bạn tốt của phụ thần, ta nhờ ổng đưa ta đi tìm phụ thần rất nhiều lần, ổng đều từ chối nói không biết phụ thần ở nơi nào, giờ hay rồi, lần này có vị trí xác thực, xem ổng còn chối thế nào được!”
Trong mắt Kỳ Tích lóe lên vẻ đắc ý, đưa Lý U dậm chân bước đến một toà Thần Sơn đứng sừng sững ở trung tâm dãy cung điện.
Ven đường họ gặp rất nhiều đệ tử Thái Hư, bọn họ đều cung tay hành lễ Kỳ Tích, miệng gọi Kỳ Tích sư tỷ, rất rõ ràng dù vóc dáng Kỳ Tích không cao, nhưng địa vị ở nơi đây lại không thấp.
Lý U cũng thấy được sự mạnh mẽ của Thái Hư Kiếm Cảnh, tâm thần dần dần yên tĩnh lại, Ngục chủ chẳng qua là chỉ mới vừa bước vào thập nhất cảnh, hẳn là không có can đảm tới nơi tông môn mạnh mẽ như này để quấy phá.
“Tứ đại tiên triều quá xa xôi, chúng ta nhờ Xích Minh thúc thúc giúp đỡ, mượn đường dòng sông thời gian, trong chớp mắt là đã có thể đến rồi. . .”
Lý U nghe giọng nói thanh thúy của Kỳ Tích, trong lòng cảm thấy ấm áp, có cảm giác hạnh phúc như được người nhà bảo vệ, nhưng loại cảm giác này vẫn chưa kéo dài được một lát, tâm thần chợt thấy lạnh lẽo, ấn đường đau đớn không thôi.
“Lý U, tìm thấy ngươi rồi.”
Răng rắc --
Thời không vỡ vụn, hai bóng người tuần tự bước ra, hơi thở tiêu tán, Thái Hư Kiếm Cảnh lập tức rơi vào đông cứng.
“Làm càn!!”
“Bọn chuột nhắt phương nào? Dám quấy nhiễu an bình của Thái Hư!”
Keng! Ong --
Phía dưới cánh cổng Thái Hư nguy nga treo một thanh trường kiếm bọc trong vỏ, vừa bị hơi thở của bóng người trong hư không kích thích, kiếm linh ngủ say trong đó thức tỉnh.
Tự động rút kiếm, nhẹ bay bay chém xuống, thời không đông kết lập tức vỡ vụn, lớp lớp kiếm quang trường hà, quét sạch bầu trời rộng lớn khôn cùng.
Ngục chủ!
Lý U tránh thoát ra khỏi thời gian ngưng đọng, thần sắc sợ hãi hoảng hốt, Ngục chủ đến quá nhanh, với lại không chỉ có một mình hắn ta, hình như người ở bên cạnh kia còn đáng sợ hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận