Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 189: Hung thú Ngạo Nhân

Một lúc sau có vài độn quang rơi xuống đại điện, giọng điệu khẩn thiết nói: “Tông chủ! Xảy ra đại sự rồi! Hung thú Ngạo Nhân đột phá đại trận phong tỏa biên giới Đoạn Thiên rồi! Nó đang hướng đến Ly châu của chúng ta, đi đến đâu sinh linh đồ thán đến đó!”
“Tông chủ! Chúng ta mau rút lui thôi, nếu chậm trễ sẽ không chạy kịp nữa đâu!”
Sắc mặt của Bạch Đông Lâm hơi thay đổi, đến rồi đến rồi, cuối cùng thì nội dung cốt truyện cũng bắt đầu rồi. Xem ra thời gian một tháng này là để bọn họ chìm đắm trong ảo cảnh hơn nữa.
Chạy trốn là không có cửa rồi đấy, nhớ lại những bức bích họa đã thấy trong đại điện bạch ngọc, Bạch Đông lâm lập tức hiểu được ảo cảnh này sẽ khảo nghiệm điều gì. Cho nên hắn chính nghĩa ngút trời nói:
“Hừ! Sợ cái gì chứ? Nhìn lại bộ dáng bây giờ của các ngươi xem giống thứ gì hả?
Chúng ta là tu sĩ đầu đội trời chân đạp đất, tu Trường Sinh Đạo, sao có thể bị hung thú làm cho kinh sợ chứ!
Các ngươi theo ta xuất chinh, giết chết hung thú!”
Nguyên cả đám người trong đại điện đều trợn mắt há mồm. Tông chủ bế quan tu luyện một tháng, chả có nhẽ lại luyện đến mức hỏng não luôn rồi à?
“Tông chủ, nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết! Toàn bộ từ trên xuống dưới tông môn đều theo lão phu đi nghênh chiến hung thú Ngạo Nhân. Kẻ nào lâm trận bỏ chạy, giết không tha!
Chúng ta phải chiến đấu vì muôn dân trong thiên hạ, tìm ra một đường sống!”
Điên rồi điên rồi! Tông chủ điên rồi!
Tại sao sớm không điên muộn không điên mà lại nổi điên vào thời điểm nguy cấp này chứ? Mọi người trong đại điện chỉ biết cúi đầu nhận lệnh, sắc mặt người nào người nấy cực kỳ khó coi. Tông chủ mất trí rồi, nếu như không nghe theo thì có khi hắn sẽ chém giết bọn họ thật quá!
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ tu sĩ trên Pháp Tướng Cảnh đều được triệu tập đến quảng trường tông môn. Bạch Đông Lâm vẫn hơi thỏa hiệp để những tu sĩ cấp thấp rút lui, dù sao bọn họ có ở lại thì ngoại trừ chịu chết ra cũng không có ý nghĩa gì. Nếu không làm thế, sợ rằng hắn sẽ thực sự bị coi là người điên.
Nhìn sắc mặt đám tu sĩ trong quảng trường khó coi như chết cha chết mẹ, Bạch Đông Lâm cũng chẳng thèm để ý. Đây chỉ là ảo cảnh mà thôi, tìm một ít pháo hôi dùng tạm cũng không tệ.
Bạch Đông Lâm phất tay tế ra một chiếc phi thuyền bạch ngọc khổng lồ, đây là pháp bảo đi kèm với thân thể trong ảo cảnh. Hiện tại hắn có đủ loại pháp bảo, pháp lực thần thông rất mạnh. Chúng giống như kỹ năng trong game, chẳng có tí nguyên lý nào, chỉ cần tiêu hao một chút năng lượng là có thể trực tiếp phát động, sử dụng được. Khoảng thời gian này Bạch Đông Lâm nhìn mãi thành quen rồi.
Phi thuyền bạch ngọc lóe sáng, Bạch Đông Lâm và những tu sĩ khác nhanh chóng bị hút vào bên trong. Phi thuyền chuyển động, rạch phá không gian, chỉ chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Ầm ầm…
Trời long đất lở, một hung thú kinh khủng cao mấy vạn trượng đang điên cuồng phá hủy mọi thứ trong tầm mắt của nó.
Hung thú này tên là Ngạo Nhân, một trong thập đại hung thú. Làn da trần trụi của nó có màu xám xanh, tứ chi hình người, phía trên cổ có một cái đầu hơi nhỏ, dưới háng thì có một cái đầu lớn hơn. Hai cái đầu này đều có miệng to như bồn máu, bên trong dày đặc răng nhọn lỉa chỉa.
Grào!
Ngạo Nhân gầm lên giận dữ, cái miệng khổng lồ dưới háng nó khẽ hút, một tòa thành khổng lồ lập tức bị phá nát. Hơn một nghìn vạn phàm nhân cuốn thành một cục như những con kiến hôi, bị nó hút vào trong miệng. Ngạo Nhân nhai rộp roạp, huyết dịch cùng chân tay đứt gãy rơi đầy đất
“Ngon quá! Đói! Đói! Ca ca, đệ đói quá đi!”
Cái đầu dưới háng tiếp tục gầm rú, vẻ khát máu hiện lên trong mắt nó gần như đã cô đặc thành thực chất.
“Đệ đệ! Ca cũng rất đói mà!”
“Đói quá! Đói quá!”
“Ăn ăn ăn!”
Hai cánh tay vừa thô vừa to điên cuồng đánh nát mọi thứ, không gian bị xé toạc, từng vết nứt đen nhánh thô to lan tràn khắp nơi.
Hai chân tráng kiện bước một bước thì núi sụp đất toác, vô số dung nham nóng bỏng phun trào. Tốc độ của Ngạo Nhân cực nhanh, những nơi nó đi qua giống như địa ngục, tất cả sinh linh đều bị cắn nuốt. Phương hướng tiếp theo mà nó nhắm tới chính là một toà vương thành có nhân khẩu hơn trăm triệu.
“A! Chạy mau!”
“Hung thú tới rồi! Mau bỏ trốn để giữ mạng đi!”
Vương thành rộng lớn phồn vinh giờ lại biến thành một mảnh hỗn loạn tưng bừng. Tin tức từ tiền tuyến truyền tới khiến tâm thần những phàm nhân này tan vỡ, họ chỉ hận mình không mọc thêm hai cái chân nữa, để mau chóng rời xa khỏi vương thành sắp biến thành địa ngục này.
Trong đại điện ở hoàng cung.
“Bệ hạ, mau chạy đi! Chậm thì sẽ không kịp mất!”
“Bệ hạ!”
Vài lão đầu quỳ rạp trên đại điện, giọng nói thê lương, bọn hắn không ngừng dập đầu.
Cốp! Cốp! Cốp!
Âm thanh dập đầu vang lên liên tục, trán bọn hắn đã đẫm máu nhưng vẫn không dừng lại.
“Đủ rồi! Các ngươi đi đi. Trẫm sẽ không rời khỏi đây, trẫm muốn ở cùng với con dân của mình!”
“Bệ hạ ~”
Bạn cần đăng nhập để bình luận