Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 238: A Di Vô Thiên Phật

Không đúng, hắn vừa mới chặt được có trăm nhánh, so với gốc đại thụ khổng lồ này thì khác gì mất một sợi lông, không đến mức phải giận dữ như vậy chứ? Cành cây bị Tử Triệu cắt cũng bị nó nuốt mất luôn, chuyện này thì liên quan gì đến Bạch Đông Lâm hắn đâu?
Bạch Đông Lâm khẽ nheo mắt, thu hồi Tử Triệu, vừa xoay người là đã chạy về đến sát thân đại thụ. Trước tiên cứ im lặng quan sát đã, nếu như thực sự nhắm vào hắn thì cùng lắm là lấy cái chết đền tội.
“Minh Dự!”
“Bần tăng nhất định sẽ khiến ngươi trả cái giá thật đắt!”
Bạch Đông Lâm ngồi xổm trên cành cây rậm rạp, cố hết sức thu liễm khí tức. Ý niệm vừa xoay chuyển thì Linh Khiếu, linh hồn trong cơ thể tự động tan rã, khí tức sinh mệnh bản nguyên cùng khí tức linh hồn trong nháy mắt đã lâm vào tĩnh mịch chết chóc, giống như một cành cây khô. Cùng lúc đó cũng có mấy luồng khí tức quét qua.
Bạch Đông Lâm – người đang chơi trò giả chết, nghe thấy tiếng gầm rú từ trên hư không, suy nghĩ của hắn hơi rục rịch. Minh Dự Đế Quân à? Cảm giác của chủ nhân Nguyệt Cung, nữ nhân kia không sai à?
Trực giác của nữ nhân thật đáng sợ, kẻ cứu thế thời kỳ Loạn Cổ này đúng là chưa chết thật!
Có vẻ như Cổ Giới vẫn chưa bị huỷ diệt đâu. Gốc cây khổng lồ này cũng có vết tích của Minh Dự Đế Quân. Toàn thân biến mất, Bạch Đông Lâm chỉ bảo lưu lại một sợi ý thức bản ngã, tiếp tục lặng lẽ cảm ứng những động tĩnh trong hư không.
Răng rắc!
Từng mảng hư không rộng lớn biến mất, một bàn tay kim sắc bao phủ bầu trời, ánh lửa vàng thiêu đốt về phía gốc đại thụ này, thế mà lại muốn nhổ nó lên!
Phía trên bàn tay khổng lồ không nhìn thấy điểm cuối là vô số pháp tắc quanh quẩn. Trong lòng bàn tay gió – nước – lửa phun trào mãnh liệt, những nơi nó đi qua hư không vậy mà lại bắt đầu quay lại Hỗn Độn!
Bạch Đông Lâm đang giả chết mà tinh thần vẫn chấn động dữ dội. Đây lại là thứ quái vật gì vậy trời! Mỗi một động tác đều là đất gió nước lửa, xem ra lần này phải chết thật rồi!
“Ma La!”
Tiếng sấm gầm cuồn cuộn giữa đất trời, giống như tiếng rống giận của trời xanh, giọng nói của Minh Dự Đế Quân vang vọng khắp thiên địa.
Một cánh tay cực lớn phi ra khỏi mười tuyệt vực. Dưới tác động của ý chí thiên địa, chỉ trong thoáng chốc nó đã vượt qua một khoảng cách cực lớn, xuất hiện trước bàn tay kim sắc khổng lồ rồi đánh ra một chưởng. Chưởng ấn to lớn vô cùng mang theo khí thế thiên địa nháy mắt đã đánh trúng bàn tay kim sắc khổng lồ, toàn bộ hư không xung quanh biến mất không một tiếng động. Bàn tay khổng lồ kia khựng lại đôi chút rồi tiếp tục đè xuống.
Tay trái, hai chân, lục phủ ngũ tạng, đầu lâu lần lượt bắn ra từ mười tuyệt vực, thân thể to lớn của Minh Dự Đế Quân nhanh chóng hợp lại với nhau. một bóng người màu xanh trong suốt bước ra từ đại thụ rồi dung hợp với thân thể to lớn kia.
Một luồng lục quang nồng đậm đột nhiên bùng phát, đôi mắt to lớn của Minh Dự Đế Quân mở ra. Lục quang trong mắt hắn ta xuyên thấu cả bầu trời, đấm ra một quyền. Điện quang hỏa thạch, chưởng quyền va chạm rồi cùng nhau biến mất.
“Minh Dự, thân thể của ngươi dung hợp với đất trời Cổ Giới, cưỡng bức đột phá Khai Thiên Cảnh, nhưng dù sao đó cũng chỉ là ngụy Khải Thiên Cảnh mà thôi.
Thế mà ngươi lại vì lý do này mà vứt bỏ ‘Thương’, vứt bỏ đại đạo chân chính. Nhưng không sao, hôm nay bần tăng sẽ chặt đứt đạo của ngươi!”
Ma La đạp vỡ không gian, đứng giữa hư không thờ ơ nhìn thân thể to lớn của Minh Dự Đế Quân.
“A Di Vô Thiên Phật!”
Ma La chắp hai tay trước ngực, chữ ‘vạn’ giữa hai đầu lông mày nghịch chuyển, nháy mắt đã biến thành đen nhánh. Phật quang bảy màu sau đầu dần dần biến mất, thay vào đó là hắc quang nồng đậm, điên cuồng trào ra từ phía sau. Một Phật Đà toàn thân đen nhánh bước ra từ hắc quang, toàn thân quẩn quanh sương đen, tản ra khí tức hắc ám tà ác lại điên cuồng.
Cành cây của gốc đại thụ vốn xanh nõn căng mọng như phỉ thúy vậy mà sau khi nhuốm phải khí tức sương đen của Ma La thì lần lượt khô héo lụi tàn. Minh Dự Đế Quân khẽ nhíu mày, phất tay bày ra một vách chắn xanh lục, ngăn cách sương đen, rồi chậm rãi nói:
“Ma La, thực lực của ngươi đúng là rất mạnh. Cho dù bổn đế muốn giải quyết triệt để ngươi thì cũng phải trả một cái giá khó có thể tiếp nhận được. Chẳng qua đối thủ của ngươi không phải là bổn đế!”
Minh Dự Đế Quân khẽ mỉm cười, duỗi ngón tay to lớn của mình, điểm nhẹ một cái về khoảng không ở phía xa, một vòng xoáy thông đạo cực lớn dần dần nổi lên giữa hư không.
Từng bóng người khí thế hùng hồn băng qua thông đạo, đứng trong khoảng không.
Rất nhiều bóng người xuất hiện, ai cũng có khí thế khủng bố khiến pháp tắc thiên địa của Cổ Giới gào thét thành tiếng, tất cả đều tránh đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận