Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1676 - Nguyên Mật Chân Chủ (2)

Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, càng có lợi hơn cho hắn mưu đồ lợi ích cho chính mình.
Hắn tiện tay giải quyết hết đại quân Tai họa đen tối này, bước chân Bạch Đông Lâm không dừng lại, tiếp tục độn hành xuống dưới đáy vực sâu, sau khi vượt qua mấy ngàn vạn năm ánh sáng lần nữa, đột nhiên hắn dừng lại, lông mày hơi nhíu.
Hơi thở “Đồng loại”.
Là tồn tại thập nhất cảnh giống như hắn, cũng kiềm chế dòng thời gian tương tự, một luồng khí cơ nghiêm nghị gào thét đến từ phía dưới, khóa chặt hắn lại.
“Cuối cùng cũng thú vị.”
Khóe miệng Bạch Đông Lâm có hơi cong lên, trong mắt bùng lên thần quang, bóng dáng chợt chuyển động, nắm đấm mang theo vĩ lực hủy diệt ngập trời đã chạm đến trước mặt bóng người kia.
“Nhân tộc...”
Bóng người mơ hồ như ngưng kết thành từ lưu quang đen nhánh chợt ngẩng đầu lên, chỗ sâu trong đầu như là vòng xoáy tinh vân có hai mặt trời màu tím đen lơ lửng, đó là cặp mắt của hắn ta.
“Giết!!”
Hắn ta cũng đấm ra một quyền, nhìn như bình thường, nhưng thời không chung quanh bị quyền này tác động đến, sôi trào bốc cháy, bốc hơi thành hư vô.
Nắm đấm vượt qua thời không, lấy hơi thở là điểm neo tọa độ, quyền phong chĩa thẳng qua mỗi một tiết điểm thời gian tồn tại bóng dáng phía trên kia.
“A?”
Bóng dáng sinh linh Tai họa đen tối ngừng lại, tử quang bạo ngược trong mắt lắc lư một hồi, rõ ràng hắn ta cảm giác được dị thường từ Bạch Đông Lâm.
Thủ đoạn xoá bỏ vượt qua thời gian, tru sát tu sĩ dưới thập nhất cảnh, dùng cực kỳ tốt, có thể xưng là hàng duy đả kích, trực tiếp xóa đi nguyên nhân sinh ra là được.
Nhưng nếu hai bên giao chiến đều là thập nhất cảnh, chiêu này sẽ không hiệu quả lắm.
Mỗi một tiết điểm thời gian đi qua, bao gồm trẻ sơ sinh vừa mới sinh ra đời, thậm chí là tế bào sinh mệnh mới bắt đầu dựng dục trong mẫu thể, đều là hình chiếu duy nhất của chân thân hiện thật, có sức mạnh giống với chính mình của hiện thế.
Điều làm Tai họa đen tối cảm thấy nghi ngờ là, hắn ta không trông thấy đầu nguồn thời gian cả Bạch Đông Lâm, giống như bị sức mạnh kinh khủng nào đó che đậy lại, chỉ bắt được tiết điểm thời gian sau khi Bạch Đông Lâm trở thành thập nhất cảnh mà thôi.
“Kỳ lạ!”
Mặc dù trong lòng khó hiểu, nhưng hắn ta không để ý nhiều, dù sao bọn họ cũng đều là tồn tại ở cùng một cấp độ, muốn tiến hành xoá bỏ từ thời gian đầu nguồn của đối phương là không có khả năng.
Cho nên, cảnh giới giống nhau dẫn đến đặc tính vượt qua thời không bị triệt tiêu, muốn phân chia thắng bại, vẫn chỉ có thể nhìn vào thực lực của hai bên tại hiện thế.
Với tốc độ ánh sáng, nắm đấm của Bạch Đông Lâm va chạm với chiêu tấn công của cường giả Tai họa đen tối.
Ầm ầm!!
Trước tầm mắt, tất cả vật chất hữu hình vô hình đều bị chấn vỡ, đột nhiên Vực Sâu Gào Khóc run lên, chỗ sâu trong luồng sương đen tít ngoài rìa, giới bích chư thiên trải rộng vết rạn bị chiêu này tác động đến, hình như khe hở cũng lớn thêm mấy phần.
“Khụ khụ! Sao, sao có thể?!”
“Sức mạnh thật đáng sợ...”
Bóng dáng cường giả Tai họa đen tối khựng lại, thân thể không ngừng luân chuyển ở giữa hư và thực, “Mặt trời” màu tím bên trong đầu lâu tinh vân bị đập vỡ thành hư vô.
“Cảnh giới giống nhau, không ai có thể địch lại Bạch Đông Lâm ta!”
Trong hai mắt Bạch Đông Lâm, ngọn lửa màu vàng óng phun trào mãnh liệt, vừa nãy hắn chỉ sử dụng một quyền bình thường, chưa từng thi triển thần thông, cùng với các loại tăng phúc cấm thuật bí thuật.
Sức mạnh đáng sợ một linh khiếu từng giao phó cho hắn đã nghiền ép tồn tại cùng cảnh giới, loại bỏ đặc tính cảnh giới mà hai bên đều có, ai có thể thắng hắn trước mặt sức mạnh tuyệt đối được đây?
“Người này khủng bố! Không thể đối đầu!”
“Trốn –"
Sinh linh Tai họa đen tối có thể đột phá đến thập nhất cảnh, không một kẻ nào là ngốc, với lại chúng cũng đã có thể khống chế được nội tâm vặn vẹo tà dị, dục vọng giết chóc. Thực sự hoàn toàn không phải cùng một thế giới với những sinh linh Tai họa đen tối không có đủ lý trí kia.
Bóng người mơ hồ biết rõ không thể chiến thắng, thậm chí còn có nguy cơ vẫn lạc, hắn ta lảo đảo một hồi, quả quyết lui về phía sau, đưa tay quấy nhiễu thời không thành đay rối, lập tức chạy trốn.
Ánh mắt Bạch Đông Lâm chớp động, chậm rãi thu nắm đấm về, không thừa cơ lạnh lùng hạ sát thủ, mà là cảm giác hơi thở của đối phương, rồi đi theo.
Hắn đã cảm thấy sự bất thường của Vực Sâu Gào Khóc.
Kế hoạch lúc trước muốn đi qua vực sâu, tiến thẳng tới Không Vô Chi Vực, cần phải tiến hành thay đổi.
Thằng nhóc bị một quyền của hắn dọa cho sợ mất mật, có lẽ hắn ta biết điều gì đó, chắc hẳn đi theo sau thì có thể thăm dò được nội tình của vực sâu.
Hai bóng người, một trước một sau, một đuổi một chạy, vượt qua sương mù đen nhánh nồng đậm sền sệt, ngừng lại ở nơi nào đó trong hư không vực sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận