Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1854 - Đối thoại với siêu thoát (3)

"Đây là lựa chọn trong tiềm thức của ngươi, thế nên ngươi mới có thể tiêu diệt thế giới Hồng Hoang, mà người siêu thoát Tai họa đen tối thì thuận theo lựa chọn của ngươi, ở trong ánh mắt, nhất niệm sinh ra Chư Thiên Hồng Hoang, hoàn mỹ phục chế lại từng chi tiết đó, từng sinh linh, mỗi một hạt bụi trong ấy đều giống nhau như đúc..."
Bạch Đông Lâm nghe vậy thì hơi sững sờ, khó trách, ngay từ đầu hắn căn bản không hề phát hiện ra gì cả.
"Đây là cái gọi là, chân thực, ảo cảnh?"
"Không sai, tất cả mọi chuyện ngươi trải qua trong Chư Thiên Hồng Hoang đều là thật không phải giả, chỉ có điều bên trong bị thêm đi một tí chăm sóc, ngươi, cùng với rất nhiều sinh linh Hồng Hoang đều bị bóp méo tâm tính, bị giao cho và cũng phóng đại mặt âm u lên."
"Quan trọng nhất là các ngươi đều bị đả kích giảm chỉ số thông minh, cảm giác, tư duy logic đối với ngoại giới đều theo bản năng có khuynh hướng theo phương hướng sai lầm, nói cách khác, khi đó ngươi chẳng khác gì kẻ ngu cả!"
Bạch Đông Lâm trương há to miệng không nói được gì, nhớ lại hành vi ban đầu của mình ngoại trừ giết thì chính là nuốt, đây không phải là đồ ngu si chỉ biết ăn uống sao?
Người siêu thoát, đủ ngoan độc, âm hiểm!
"Lấy chân thực dẫn ngươi vào trong ảo cảnh hoàn mỹ, đây đã không thể xưng là ảo cảnh được nưa, mà là thời không kỳ dị tồn tại trong ánh mắt của người siêu thoát, từ vừa mới bắt đầu, ngươi đã chưa từng thoát khỏi ánh mắt của người siêu thoát Tai họa đen tối..."
"Mục đích của ké đó rất đơn giản, cũng sắp thành công rồi, chính là kéo ý thức bản ngã của ngươi vào hư vô tận cùng, hơn nữa đây còn là lựa chọn của chính bản thân ngươi!"
Giọng điệu Chiến ngữ sâu thẳm nói ra tình cảnh của Bạch Đông Lâm, cũng phải hiểu được tất cả thì mới giúp ích cho việc phá cục kế tiếp được.
"Được rồi, ta đã hiểu."
Hai mắt Bạch Đông Lâm híp lại, không biết đang suy tư điều gì, sau một lát, hắn giương mắt nhìn chăm chú vào Chiến, mở miệng nói: "Chiến, hiện giờ vấn đề trở lại trên người của ngươi."
"Không phải ngươi đã chết rồi sao?"
"Chôn vùi tất cả bao gồm cả tính mạng, vĩnh viễn phong ấn thần quang bảy màu trong chư thiên ngừng chiến, đồng thời ẩn nấp nó nữa."
"Bây giờ vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Ở sâu trong ý thức của ta, hơn nữa, lại còn giải thích cho ta thấu triệt như vậy nữa..."
Ánh mắt Bạch Đông Lâm lóe lên, ý vị không tõ. Người truy cầu tự do tuyệt đối như hắn vô cùng phản cảm với loại ánh mắt vụng trộm này, dù cho đối phương là Chiến, thậm chí là cứu tinh duy nhất có thể giúp đỡ hắn phá cục hiện giờ.
Hắn nhanh mồm nhanh miệng, có cái gì thì nói cái đó, hơn nữa đối mặt với người siêu thoát chẳng cần thiết phải ẩn dấu tâm tư làm gì, sự bất mãn mãnh liệt đương nhiên là không gạt được Chiến.
"Ha ha, tiểu tử thối, ta chính là người siêu thoát, đấy nói như ngươi vậy, có phải là..."
"Dừng!"
"Chiến, ngươi cũng biết đến tột cùng ta đã ở cái địa phương quỷ quái này bao nhiêu năm tháng rồi. Nói thật, lúc này ta đã không thể đặt mình ở vị trí thấp hơn người siêu thoát được nữa, ti tôn có khác, đối với ta nó đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi."
Bạch Đông Lâm hơi nghiêng đầu, trong con ngươi xanh đậm là ý hờ hững mênh mông ngập trời, khiến Chiến bị nhìn chòng chọc không khỏi sinh ra một tia kì lạ trong lòng.
"Được rồi, ta có thể hiểu được."
Chiến nhún vai, lặng yên không một tiếng động chấp nhận giao tiếp với Bạch Đông Lâm như người cùng thế hệ.
"Thật ra ngươi không cần suy nghĩ nhiều, chuyện không bết bát như ngươi nghĩ đâu."
"Trước đây ta đúng là chết rồi, cũng chỉ có tử vong mới có thể thỏa mãn thủ đoạn ta bày ra, hóa Chư Thiên Chi Qua thành cũi, cũng triệt để cắt đứt nó, nhưng ngay lúc gần như tiêu tán, ta nhìn thấy thần quang bảy màu vẫn luôn không tìm được tung tích..."
Trong giọng nói của Chiến mang theo sự cảm khái, may mắn, cũng chính là thần quang bảy màu quỷ dị này khó lường mới dẫn tới trận đại chiến kinh khủng nọ, chư thiên vô tận bị liên lụy trong đó, đều biến mất, không biết có bao nhiêu sinh linh hóa thành bụi bặm, đến cả người siêu thoát cũng có ba người vẫn lạc, từ đó có thể thấy được chút thảm khốc trong ấy.
Ngừng chiến, ngừng chiến.
Chiến, không thể nhìn chiến tranh vĩnh viễn kéo dài nữa, không đành lòng sinh linh đồ thán, bèn lựa chọn hi sinh chính mình, từ đầu nguồn kết thúc trận đại chiến kinh khủng vĩnh viễn kia.
"Ta nhìn thấy thần quang bảy màu, nó nhanh chóng lướt qua tin đạo đen kịt, coi thủ đoạn phong ấn của ta như không là gì, ngay lúc ấy ta đã cho rằng kế hoạch thất bại, bèn xông về phía thần quang bảy màu..."
"Thần quang bảy màu, hình như xảy ra biến hóa dị thường so với lúc ban đầu, ta cảm giác được một linh hồn ngủ say ở trong đó, bây giờ nghĩ lại, đó hẳn là ngươi rồi, Bạch Đông Lâm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận