Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 2108 - Bên trên siêu thoát (2)

Cứ cho là đã bị hắn tính kế đi, nhưng thế thì đã sao?
Giống như lời Nguyên Sơ Hắc Quang đã nói, không phải nàng ta tự an ủi bản thân, mà nàng ta là người kiểm soát hắc quang logic, nàng ta có tự tin mình ngang tài ngang sức và có thể đánh bại Bạch Đông Lâm.
Hơn nữa, nàng ta đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện nên cướp đoạt sức mạnh logic trên người đối phương thế nào luôn rồi, để nâng cao bản thân thêm một bậc, có thể nói giờ đây nàng ta đang tràn đầy tự tin.
“Ta quá tự tin à? Không, câu nói này hẳn là nên tặng cho ngươi mới phải.”
Bạch Đông Lâm khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên sắc thái kỳ lạ, khó trách hắn xem thường Nguyên Sơ Hắc Quang, bởi nếu hắn không sớm sắp đặt từ trước, Nguyên Sơ Hắc Quang sẽ hoàn toàn không thể dung hợp hắc quang logic, mà đã triệt để chết đi dưới xung kích của logic tiêu cực vô tận từ lâu rồi.
Về phần làm thế nào để dung hợp thần quang đen trắng, ngay từ đầu vẫn là do hắn đã quá mức chủ quan, mãi đến sau khi kiểm soát nguyên điểm, hắn mới hiểu được điểm mạnh của bạch quang logic, lúc bấy giờ mới ý thức được muốn kiểm soát logic thì ý thức bản ngã cần vượt qua biến hóa của Vĩnh Hằng.
Không cần suy nghĩ nhiều, bản thân trong một kiếp nhất định phải sớm bố trí từ trước, thế là hắn mượn tay Hoang Thiên đế chém xuống một nhát “Bạch Sắc Minh Nhật” này, chủ động dâng cơ duyên chuyển hóa ý thức ấy đến miệng Nguyên Sơ Hắc Quang.
Bạch Đông Lâm có thể cảm nhận được khí tức có liên hệ chặt chẽ với hắn đã dung hợp với ý thức của Nguyên Sơ Hắc Quang, hòa làm một thể, không phân biệt ngươi ta.
‘Có lối tắt như vậy, Nguyên Sơ Hắc Quang, làm sao ngươi đấu lại ta?’
Dằn suy nghĩ xuống, ánh mắt Bạch Đông Lâm trở nên nghiêm túc, kẻ địch chân chính của hắn là thần quang bảy màu trong ý thức, Nguyên Sơ Hắc Quang cùng lắm chỉ là một tên hề, không cần thiết bị nàng ta làm chậm trễ.
“Thời không, hiện!”
Hắn vươn tay ra, Hư Vô vô tận nhộn nhạo lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng, dòng thời gian Thần Thánh bị Nguyên Sơ Hắc Quang hủy diệt hoàn toàn kia được Bạch Đông Lâm lần nữa tái tạo bằng sức mạnh logic.
Khi ánh sáng vàng rực rỡ lan đến biên giới vô ngần, Bạch Đông Lâm cất bước quay về quá khứ, đến thời điểm trước khi diệt thế, hắn phất tay, nắm giữ Tuyền Qua Chư Thiên trắng và tất cả người siêu thoát đã chết trong lòng bàn tay của mình, sau đó cất bước trở lại hiện thực.
Về phần Tuyền Qua Chư Thiên Tai hoạ đen tối, nếu đã biến mất thì cứ để nó biến mất thôi, đừng nói là ra tay cứu giúp, cho dù Nguyên Sơ Hắc Quang không “đại nghĩa diệt thân”, thì sau này hắn cũng sẽ tự mình ra tay mà không cần đến Hắc Quang nữa kìa. Tai họa đen tối đã mất đi nền tảng tồn tại, tận diệt cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Khi Bạch Đông Lâm giáng xuống thế giới hiện tại, những nguyên điểm ẩn mình trong vô hình chủ động phóng đến và gắn kết vào chư thiên tương ứng của mình.
Nguyên điểm Lam Tinh bị logic bao trùm là duy nhất tuyệt đối trên thời không, nếu không có hiệu lệnh của Bạch Đông Lâm, chúng sẽ không trở về giây phút vừa được sinh ra trong thời không quá khứ.
“Những cảm xúc vô nghĩa sẽ chỉ trở thành vật cản của ngươi mà thôi!”
Nguyên Sơ Hắc Quang thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn, chẳng hề ra tay ngăn cản Bạch Đông Lâm, thậm chí nàng ta còn thấy bằng lòng khi đối phương làm như vậy, cái gọi là đại nghĩa của tộc đàn, chẳng qua chỉ là thứ gây trở ngại, nói không chừng lại có thể trở thành chìa khóa giúp nàng ta giành chiến thắng
“Ha ha, ngươi không hiểu.”
Bạch Đông Lâm lật lòng bàn tay, hòa nhập Tuyền Qua Chư Thiên vào tư duy của chính mình, biến nó trở thành ký ức không thể xóa nhòa, không có nơi nào an toàn hơn thời không tư duy của hắn.
Oành——
Hai bên không nói gì với nhau nữa, thay vào đó là nhìn nhau với ánh mắt lạnh lùng và đối đầu bằng khí tức hết sức khủng khiếp, trong nháy mắt, Không Vô Chi Vực vô biên bị chia cắt thành hai nửa, một bên thuần trắng, bên còn lại tối tăm, hai bên phân biệt rõ ràng.
Thời không biến mất, không có quá khứ và cũng chẳng có tương lai, hết thảy mọi thứ đều bị cuốn phăng về nơi cả hai đang đứng với hình thức logic.
“Hủy diệt đi!!”
Chỉ thấy bóng dáng Nguyên Sơ Hắc Quang chợt nhoáng lên, lập tức nhảy ra Không Vô Chi Vực, cực kỳ không phù hợp logic, cưỡng ép tạo ra một khu vực thời không có cấp bậc cao hơn vốn không nên tồn tại bên trong “Không”.
Nguyên Sơ Hắc Quang đứng trong trời đất mới, thân thể nàng ta khổng lồ vô biên, chậm rãi xòe lòng bàn tay ra, Không Vô Chi Vực hệt như một viên châu tăm tối bày ra trong lòng bàn tay nàng ta, đôi mắt u ám nhìn xuống, bên trong ánh mắt lóe lên tia chớp tối tăm lóng lánh vô tận, kế đó nàng ta nắm chặt bàn tay lại.--
Bạn cần đăng nhập để bình luận