Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1765 - Đó là một niềm vinh hạnh sâu sắc! (2)

Là một người Chấp Kiếm Giả thập nhất cảnh, Kiếm Thú là người quản lý tổ chức Chư Thiên Chấp Kiếm Giả, đồng thời cũng là một Chư Thiên Chấp Kiếm Giả thập nhị cảnh.
Cấp độ cao nhất mà các tu sĩ bình thường có thể chạm tới là Chấp Kiếm Giả, tức là Thứ Nguyên Chấp Kiếm Giả, theo thời gian, họ đều quen gọi như vậy.
“Ồ?”
Trong mắt Kiếm Thú hiện lên một tia ý cười, hắn ta không còn gì có thể nói trước sự kiêu ngạo của Tín Tức Chi Nguyên, hắn ta cũng không nói đối phương sợ tổ chức Chấp Kiếm Giả, cũng không biết tại sao lại mẫn cảm như vậy.
“Được rồi, ta tin, ta biết ngươi không sợ trời không sợ đất, có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại coi trọng Bạch Đông Lâm như vậy không?”
““Ý” quả thực là một bảo điển vô cùng ghê gớm. Thông qua khí tức ý thức trong truyền thừa, chắc hẳn ngươi đã xác định được Bạch Đông Lâm là người tạo ra “ Ý”, nhưng dù sao hắn ta cũng chỉ là một tên tiểu tử thập nhất cảnh, cũng không đến mức phải đối đãi một cách trịnh trọng như vậy đi?”
Kiếm Thú bước lại gần, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Tín Tức Chi Nguyên, như thể hắn ta muốn nhìn thấu tâm ý đang được che đầy bởi tin tức vô tận.
“Ngươi cho rằng ta quá khoa trương sao? Hừ! Kiếm Thú, đừng giả vờ hồ đồ với ta, ta không tin ngươi không nhìn ra cái gì. Bằng không, chỉ vì một tiểu gia hỏa, ngươi sẽ đặc biệt tự mình tới đây hay sao? Còn mang theo cả thanh Kiếm Thủ Hộ Chính Nghĩa...”
“Rút kiếm chém ta. Không đơn giản như nói chuyện đâ”
“Dừng lại!”
Kiếm Thú giơ tay lên, có chút không biết nên nói gì lắc đầu, ý niệm vừa động, thanh kiếm dài mang theo khí thế đáng sợ sau lưng hắn ta biến mất không thấy đâu.
“Ta sẽ vòng vo với ngươi nữa, ý thức của Bạch Động Lâm, còn có tương lai của hắn, ta đầu nhìn không thấu được hai thứ này.”
“Hơn nữa, đồng thuật mà trước đó hắn sử dụng, nếu như ta cảm ứng không sai, thì đến từ Bát Xích Vưu đúng không? Ha ha, có điều chúng ta mới gặp nhau được một triệu tỷ năm, nhưng tên khốn kiếp này, Bát Xích Vưu, lại chết thật rồi, ngươi có dám tin không?”
“Vì thế……”
“Ta hoài nghi phía sau Bạch Đông Lâm có người siêu thoát, nếu không căn bản không có khả năng giải thích những chuyện này.”
“Tín Tức Chi Nguyên, ta sợ ngươi vì một phút nhất thời xúc động mà mất đi cái mạng, nên mới vội vã tới đây để cứu mạng ngươi, ngươi có cảm động không?”
“Ha ha, vậy thì xin cảm ơn ngươi rất nhiều nhé.”
Trong giọng điệu Tín Tức Chi Nguyên mang theo một tia giễu cợt, không gian phù văn lập tức lâm vào trầm mặc, hai người đều lâm vào trầm tư.
“Ngươi có nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy không?”
“Không sai!”
Tín Tức Chi Nguyên khẽ gật đầu, khí tức toàn thân ngưng trọng, mặc dù không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn ta sau dòng xoáy, nhưng rõ ràng là nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Ta nghi ngờ thân phận của Bạch Đông Lâm không đơn giản như vậy, nếu ngươi chưa xem “Ý”, ngươi sẽ không biết cuốn sách này cường đại và thần kỳ đến mức nào. Đây tuyệt đối không thể nào... nó có thể được tạo ra bởi những sinh linh bình thường. “
“Có lẽ không có người siêu thoát đứng sau lưng hắn, nhưng rất có thể bản thân hắn cũng là một vết tích của người siêu thoát!”
“Ừm!?”
Kiếm Thú cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, hắn ta không ngờ rằng Tín Tức Chi Nguyên lại có suy đoán như vậy trong lòng.
Những người siêu thoát, siêu thoát tất cả, sức mạnh của họ, đương nhiên không phải là thứ mà bọn họ có thể hiểu được.
Nhưng không phải là hoàn toàn không biết gì, qua nhiều cách khác nhau hoặc từ những truyền thuyết, bí mật, cũng mơ hồ biết được một số đặc điểm chung của những người siêu thoát.
Một người siêu thoát đã là một sinh linh ở cấp độ khái niệm.
Sức sống của họ rất bền bỉ và vô cùng khó phai mờ, sự sống và cái chết đều đã được ký thác cho các khái niệm.
Cái gọi là dấu vết của người siêu thoát cũng liên quan đến Chư Thiên Đạo Diễn.
Sau khi các người siêu thoát chết trong trận chiến, họ đều có thể bước ra khỏi “dấu vết” một cách hoàn hảo chỉ trong một ý nghĩ.
Dấu tích là gì?
Một đoạn văn, một bức chân dung, một cái tên khắc trên viên sỏi trên núi, một bài ca dao được truyền miệng, một truyền thuyết hay một ký ức trong tâm trí của một sinh linh…
Chỉ cần có dấu vết về sự tồn tại của những người siêu thoát trong một góc nhỏ nào đó của Chư Thiên vô tận, họ đều có thể được hồi sinh thông qua việc này một cách hoàn mỹ.
Muốn giết chết hoàn toàn người siêu thoát đó thì phải xóa đi những dấu vết này, nếu không, khi một tên tiểu tử ngu dốt ở một thế giới nào đó hát một bài hát không tên có chứa dấu vết của người siêu thoát, thì người siêu thoát bị chém giết sẽ bước ra khỏi tiếng hát mà không hề tổn hại gì, mọi vết thương trước đó đều vô ích.
Để tăng cường năng lực bảo vệ tính mạng, những người siêu thoát vô tư sẽ chọn cách lan truyền dấu vết về sự tồn tại của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận