Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 907: Không hề có chút tác dụng nào

Tốc độ lan tràn của Nghiệp Hỏa vượt ngoài sức tưởng tượng. Trong khoảnh khắc, một vùng rộng hàng chục nghìn dặm hóa thành biển lửa đỏ rực, vô số cái bóng méo mó ở trong đó gào lên, cố dùng hết thảy mọi cách để dập tắt ngọn lửa đáng sợ trên cơ thể nhưng không hề có chút tác dụng nào. Như thể bọn chúng là một thứ vật liệu dễ cháy.
“Xèo xèo! Đáng ghét! Thứ gì đây? Aa, đau quá!”
“Nhân tộc đáng ghét! Bọn lừa trọc Phật tu buồn nôn!!”
Ngay cả quái vật hình người kia cũng không thể tránh được và bị Nghiệp Hỏa đỏ rực đốt cháy, ngọn lửa Nghiệp Hỏa nóng bỏng đốt từ trong ra ngoài và đốt luôn cả thần hồn.
Cơn đau khó miêu tả bằng lời khiến lũ quái vật điên loạn không chịu đựng nổi rú lên điên cuồng, ra sức giãy giụa trong biển lửa đỏ cháy.
“Chỉ vậy thôi à? Uổng cho các ngươi mang tiếng là quái vật bò ra từ Địa ngục, Nghiệp Hỏa thiêu đốt thôi mà, thế mà đã không chịu được rồi.”
Bạch Đông Lâm nhếch mép, ánh mắt tỏ đôi chút ý khinh thường, quái vật Dị tộc hóa ra cũng chỉ vậy mà thôi.
A a…
Chẳng mấy chốc, toàn bộ đám sinh vật méo mó nhung nhúc đã bị đốt hết thành tro, đống thịt máu me phong tỏa toàn bộ hư không cũng biến mất, chỉ còn con quái vật hình người kia là còn đang giãy giụa, máu thịt thối rữa đã bị đốt gần sạch, chỉ còn trơ lại đống hài cốt trải suốt cả trăm ngàn trượng.
Trong hốc mắt đen thui của bộ hài cốt khổng lồ có Linh Hồn Chi Hỏa đỏ cháy đang nhảy múa, thần hồn bên trong bị Nghiệp Hỏa bao trùm tràn ra một sóng dao động kỳ lạ dần dần dồn Nghiệp Hỏa cháy hừng hực lại và bóc tách ra.
Thấy quái vật hình người vẫn còn định vùng vẫy, Vô Vi nhíu mày, trước trán nứt ra một đường dọc màu vàng kim, một con mắt sáng chói kim quang hơi hơi chuyển động, sâu trong con ngươi có tự phù chữ “Vạn” tỏa Phật quang sáng ngời như ẩn như hiện.
“Phật Quang – Phá Tà Chi Nhãn!”
Đây là thần thông xuất xứ từ Thần Thông – Phá Hư Chi Nhãn đã được thay đổi tính chất, tràn ngập hơi thở ánh sáng thánh khiết vô tận chuyên chế ngự tà ma.
Vù…
Hư không hơi vặn vẹo, một vệt sáng vàng kim bắn ra từ giữa trán, cột sáng tràn ngập Phật quang vấn vít vô tận chữ Phạn, trong hư không bỗng vang lên tiếng Phạn âm phật tụng.
Rắc!
Tốc độ của cột sáng rất nhanh, đây là công kích nhằm vào thần hồn, toàn bộ uy lực đều bắt nguồn từ thần hồn, không chịu hạn chế tốc độ của thế giới, chớp mắt đánh trúng vào giữa trán của bộ hài cốt.
“A a! Ý chí của Thần Chí Cao, vĩnh viễn không bị dập tắt…”
Cùng với tiếng gào thét, thần hồn của quái vật hình người nháy mắt bị cột sáng xuyên thủng, sức mạnh ánh sáng vô tận chiếu rọi, thần hồn cứng cỏi lập tức vỡ vụn hóa thành những chấm sáng bay lả tả.
Quái vật hình người bỏ mình, những đốm sáng yếu ớt kia cũng sắp sửa tiêu tán.
“Những mảnh vỡ ký ức này có lẽ hữu dụng, thu hoạch được một chút thông tin về thế giới Chủ Thần cũng là chuyện tốt.”
Mặt mày Bạch Đông Lâm hơi có thay đổi, ánh sáng trắng trong lồng ngực xuất hiện và tràn ra thu thập bộ hài cốt khổng lồ vào trong Quang giới.
“Khửa khửa.”
Tiếng cười khẽ u ám ác độc, bàn tay đen sì thò ra từ giữa trán tụ các mảnh vỡ thần hồn lại trong lòng bàn tay sau đó ném chúng vào trong miệng, nhai mấy cái rồi nuốt xuống.
“Diệt cỏ tận gốc, thiện tai, thiện tai.”
Vô Vi thu hồi pháp ấn, biển lửa đỏ rực chớp mắt co lại, Nghiệp Hỏa vô tận quay về bên dưới cơ thể biến trở về là một chấm đỏ của đài sen.
Đài sen Nghiệp Hỏa hóa thành một dải thần quang, đưa Vô Vi trở về trong Thần Hải ở giữa trán trong chớp mắt.
Bạch Đông Lâm có ba thần hồn đã lên tới giới hạn cao nhất của Thần Nguyên cảnh từ lâu, liên tục được tăng cường bởi năng lượng cường hóa không phụ thuộc vào cảnh giới, mặc dù chưa thể đột phá đại cảnh giới nhưng đã bắt đầu có dấu hiệu phá vỡ lẽ thường.
Nếu chỉ xét riêng thực lực thì thực lực của Vô Vi không bằng Dị tộc vừa rồi, nói gì tới thế áp đảo giải quyết một cách gọn gàng.
Chẳng qua là bởi tương sinh tương khắc mà thôi.
Vô Vi tượng trưng cho ánh sáng đương nhiên là khắc tinh của sinh vật tà ma, huống hồ còn có Nghiệp Hỏa hỗ trợ.
“Ực ực! Thật, thật là một ngọn lửa đáng sợ!”
“Thật là một vị hòa thượng lợi hại!”
Yêu Hổ và các Yêu tộc ai nấy đều run rẩy, tứ chi nhũn ra, vừa rồi bọn họ cũng bị biển lửa đỏ cháy bao trùm, trơ mắt chứng kiến đám quái vật khủng khiếp bị đốt ra thành tro, vậy mà bọn họ lại không hề bị thương dù chỉ một chút.
Trong lòng lập tức hiểu ra, đây là chiêu của vị binh sĩ cấp một- vị độc hành kia!
Uỳnh!
Rất nhiều yêu binh nhũn người ra, không rõ là do yêu nguyên bị tiêu hao quá nhiều hay là sợ hãi trước biển lửa đỏ rực, họ rào rào ngã đè lên nhau.
“Ti chức Hổ Bôn đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận