Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 1557: Đáp lại thiên cơ (2)

Không mượn sức của cổ khí, có thể hắn ta sẽ không thể quay ngược thời không, đó là sức mạnh thập nhất cảnh mới có.
“Chỉ hi vọng như thế!”
Lỡ như, tình báo của Bạch đại nhân vẫn có một chút sai sót thì sao?
“Khặc khặc khặc! Thật có lỗi, để các ngươi thất vọng rồi!”
Hu hu hu --
Theo cái miệng âm trầm nhe răng cười, một luồng âm phong phất qua, đúng lúc này, một đống sương đen quỷ dị đột ngột hiển hiện ở trong hư vô, vặn vẹo ngưng kết, một lát sau đã kéo duỗi bành trướng, tròng mắt hoàn hảo vô khuyết hiện ra giữa không trung.
Nhìn khuôn mặt hai người Khương Vô Đạo dần dần âm trầm, sung sướng trong lòng Tà Nhãn vô hạn, thiếu chút nữa đã không nhịn được mà cười ra tiếng, thấy hắn ta khó chịu kiểu này, cùng với cảm giác giết hắn ta, hắn ta cũng không chết, thật sự là quá mỹ diệu!
“Khà khà, giết mấy người dễ dàng như thế, thì có hời cho mấy người quá, mạo phạm bản thần, tất nhiên phải trả giá đắt!”
“Đặc biệt là thằng nhóc ngươi...”
Đồng tử màu đỏ tươi của Tà Nhãn khẽ dời, nhìn chằm chằm vào Thiên Cơ lão tổ, còn có đồ vật vật quỷ dị kia.
“Hơn nữa, dám phá hủy lối đi để đại nhân giáng lâm, tội đáng chết vạn lần! Hừ! Bản thần cảm giác được hơi thở đồng nguyên trên thân thể ngươi ở trong thế giới này, hẳn đó là tông môn của ngươi nhỉ?”
“Cảm nhận đau đớn đi!! Ha ha ha!”
Tà Nhãn điên cuồng cười to, cái mắt lấp lóe một hồi, lập tức biến mất không thấy nữa, một khắc sau, nó đã xuất hiện dưới bầu trời thiên vực, ánh mắt hờ hững vặn vẹo nhìn xuống, nhìn thẳng vào đại bản doanh của Thiên Cơ các.
“Không tốt!!”
Hai mắt Thiên cơ lão tổ trợn tròn, tâm thần bay sạch, không kịp suy tư, lập tức vượt qua hư không, lông mày Khương Vô Đạo nhíu chặt, theo sát phía sau.
“Thạch hóa –"
Một luồng quang huy xanh xám, dùng Tà Nhãn làm trung tâm, lập tức giãn to ra, cả mảng lớn hư không đều hóa thành màu xanh xám, rơi vào một loại trạng thái hóa đá đứng cứng quỷ dị, ngay cả quy tắc cũng không thể tránh, nhất thời vào giây phút đó, hai người Khương Vô Đạo bị ngăn cách ở bên ngoài, không thể giáng lâm ngay lập tức được.
“Phân giải vạn vật!!”
Trong lòng Tà Nhãn tràn đầy ác ý, chỗ sâu trong con ngươi, nơi nó nhìn xuống không ngừng hội tụ ánh sáng màu xám, dưới một kích này, đừng nói là Thiên Cơ các, mấy chục địa vực chung quanh Thiên Vực đều sắp lập tức hóa thành hư vô.
Là sự đáng sợ của thập cảnh, giơ tay nhấc chân mà cũng có thể hủy thiên diệt địa.
Phía dưới, vô tận sinh linh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn bầu trời bình thường trở thành nham thạch, một cảm giác sắp chết cực kỳ khủng bố, quanh quẩn trong ngoài tâm thần.
“Chúng ta, phải chết sao?”
Như nghe thấy được vẻ hoang mang bối rối trong lòng rất nhiều sinh linh, Tà Thần khinh thường nói nhỏ: “Một bầy kiến hôi, chết trên tay bản thần, là vinh quang của các ngươi!”
Rầm--
Ánh sáng phân giải màu xám bắn ra, lập tức đi đến bầu trời giữa Thiên Cơ các.
“Oắt con, ngươi quá cuồng vọng!”
Rầm rầm!
Một nắm tay nhô ra từ trong hư vô, cong ngón tay búng ra, ánh sáng phân giải kinh khủng lập tức biến mất không còn nữa.
Bạch Đông Lâm thản nhiên bước ra khỏi Minh Hà, đứng chắp tay, ánh mắt hờ hững nhìn thẳng vào Tà Thần trên trời cao, rõ ràng là đứng dưới nhìn lên, nhưng bất kể dù là nhìn lên, nhưng vẫn có tư thái của kẻ đứng đầu.
“Gì!!? Ngươi...”
Đồng tử Tà Nhãn to lớn màu đỏ tươi, co rút lại thành nhỏ bằng mũi kim, bị một luồng nguy cơ bóng tối bao phủ.
Làm sao có thể thế này?! Hắn ta là bất tử, làm sao lại sợ hãi cái tên này như vậy?
“A Tỵ Vô Gian!”
Bạch Đông Lâm lười nói nhảm nhiều, giơ tay nắm lại, lòng bàn tay tạo ra một vòng xoáy màu đỏ tươi trực tiếp nuốt Tà Thần vào trong.
Từ đầu đến cuối, ngay cả suy nghĩ phản kháng mà Tà Nhãn còn chưa kịp nghĩ tới.
“Bạch đại nhân!”
Khi Tà Nhãn bị thu phục, hóa đá tiêu tán, Thiên Cơ lão tổ bước ra từ hư không, đi đến trước mặt Bạch Đông Lâm, cung kính hành lễ, vẻ mặt vô cùng kích động.
Quả nhiên!
Thiên cơ lúc trước dự đoán là chính xác, Thiên Cơ các sống hay chết đều chỉ trong một suy nghĩ của Bạch đại nhân!
Chiều không gian vô ngần vô hạn, một bóng người cao lớn dậm đi qua.
Vượt qua chân giới, lướt qua từng chiến trường một, liên tiếp nhô ra bàn tay lớn, vòng xoáy màu đỏ tươi lóe lên một cái rồi biến mất, trong ánh mắt khiếp sợ của rất nhiều chúa tể, Tà Thần không thể tiêu diệt liên tục bị đè ép xuống vĩnh viễn.
“Không nên như thế! Đến tột cùng là có vấn đề ở đâu?”
Lông mày Bạch Đông Lâm nhíu chặt, hơi mất hồn mất vía, phần lớn sự chú ý đều tập trung trong tinh vân tư duy đang điên cuồng vận chuyển, hắn đang suy tư, suy diễn, rốt cuộc Đoạn Tí đã đi đâu? Hoặc là, hắn ta đang lập mưu gì?
Hắn đã chuẩn bị xong tất cả, Đoạn Tí lại chậm chạp không xuất hiện, một quyền tụ lực thế này, trực tiếp đánh vào không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận