Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 140: Ta không phải gia gia của ngươi

Thần thông – Thần thông không chỉ là thuật hộ đạo, mà còn là một hạt giống pháp tắc. Nó vốn chính là thuật mà người khai sáng lĩnh ngộ ra từ pháp tắc. Tu sĩ muốn lĩnh ngộ một loại pháp tắc mới lạ mà không có chút cơ sở nào thì thật sự rất khó, nhưng có thể tu luyện thần thông để hiểu được pháp tắc tương ứng.
Ví dụ như Bạch Đông Lâm tu luyện thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, là một cách vận dụng thuộc về pháp tắc không gian. Cũng bởi vậy mà nâng cao năng lực lĩnh ngộ của hắn với pháp tắc này.
Thần thông không chỉ vận dụng pháp tắc cấp cao, mà đồng thời nó còn là đường tắt hết sức quan trọng để tu sĩ gieo cho mình hạt giống pháp tắc tương ứng.
Thiên phú – Những người này chính là kẻ may mắn trực tiếp thông qua kỳ kiểm tra của Thánh tông lúc trước. Bản chất thiên phú trong huyết mạch của họ chính là nơi tận sâu trong một Linh Khiếu có ẩn chứa cội nguồn của pháp tắc thần thông hoàn chỉnh nào đó!
Bọn họ hoàn toàn không cần đi ghi nhớ lĩnh ngộ pháp tắc từng chút một, chỉ cần mở ra linh khiếu tương ứng, dần thức tỉnh pháp tắc Bản Nguyên Thần Thông trong Linh Khiếu là được rồi.
Thậm chí thiên phú càng nghịch thiên, thì trong mấy Linh Khiếu đều có pháp tắc Bản Nguyên Thần Thông. Kiểu người này chính con cưng chân chính của ông trời, cũng là nhờ tổ tiên của họ có năng lực, tu luyện pháp tắc nào đó tới cực hạn, mới có thể truyền thừa lại qua huyết mạch.
Kiểu truyền thừa huyết mạch này cũng không phải là một loại pháp tắc thuần túy nào đó, mà là thần thông. Nó không chỉ chứa đựng pháp tắc thiên địa, còn là ứng dụng cao cấp của quy tắc nào đó!
Vì vậy nó được gọi là pháp tắc Bản Nguyên Thần Thông, thức tỉnh bản nguyên loại này, không chỉ có thể vận dụng căn cơ pháp tắc tương ứng mà còn có áp dụng cho pháp tắc cấp cao. Có thể nói là được trời ưu ái, Thánh Tông sẽ tuyển thẳng loại thiên tài này.
Bốn loại trên chính là yếu tố cơ bản ảnh hưởng tới năng lực lĩnh ngộ pháp tắc. Tất nhiên không chỉ bao gồm bốn yếu tố trên, chẳng qua mấy thứ này thường thấy nhất mà thôi.
Không cần bàn nhiều về Linh hồn, Linh Khiếu của Bạch Đông Lâm, đều là loại đứng đầu. Có được cây đại thụ Cực Đạo Thánh tông này chống lưng thì không lo thiếu thần thông. Ngoại trừ không có ưu thế về huyết mạch Tiên Thiên, có thể nói điều kiện lĩnh ngộ pháp tắc của hắn đã đứng đầu rồi.
‘Răng rắc…’
Một cơn đau truyền tới từ tay trái cắt đứt mạch suy nghĩ của Bạch Đông Lâm. Hắn nhướng mày, nhìn về phía lòng bàn tay trái.
Làn da rắn chắc nhô lên một cái bọc, sau đó trực tiếp vỡ ra. Một dây leo thon dài giống như tử ngọc được mài bóng chui ra từ miệng vết thương, gặp phải gió thì lập tức mọc dài ra. Nháy mắt nó đã dài một một trượng, sau đó bắt đầu mọc ra chiếc lá xanh như ngọc.
Thì ra là hạt giống Tử Kim nảy mầm, nhưng hạt giống này đúng là không tầm thường. Làn da và máu thịt của hắn rắn chắc như thế, vậy mà nó lại có thể phá được.
Tuy nhiên nghĩ đến cây cỏ bình thường cũng có thể phá vỡ mặt đất vươn lên, thì tất nhiên loại đồ vật thần kỳ như hạt giống Tử Kim này càng mạnh hơn. Nó có thể phá được phòng ngự của hắn âu cũng là điều hợp tình hợp lý.
Bạch Đông Lâm chau mày quan sát dây leo tử ngọc một cách tỉ mỉ, Hắn muốn xem thử rốt cuộc đây là loại thực vật gì. Lá cây xanh biếc vươn ra thu hút sự chú ý của hắn, đường vân cùng hình dạng này, còn có năm đầu nhọn…
Bạch Đồng Lâm lập tức trợn tròn hai mắt, tim đập nhanh hơn, vẻ mặt đầy khiếp sợ!
Sương mù xám trong Thần Hải cuồn cuộn, linh hồn khoanh chân tu luyện cũng khiếp sợ đến mức bật dậy. Có thể thấy tâm trạng của Bạch Đông Lâm kích động tới nhường nào!
Bất Chu Sơn, dây leo Hồ Lô Thiên tiên, bảy Hồ Lô được đại thần Tiên Thiên tranh đoạt, dây Hồ Lô Nữ Oa đắp bùn tạo người…
Đầu óc Bạch Đông Lâm trở nên rối bời, điên cuồng suy nghĩ, không ngờ lai lịch của hạt giống Tử Kim này lại lớn thế!
“Gia gia…”
Một tiếng gọi non nớt của trẻ con truyền vào thần hải cắt đứt suy nghĩ lung tung của Bạch Đông Lâm.
Hả?
Cháu trai gọi ai đó?
“Gia gia…”
Lại một tiếng nữa vang lên, Bạch Đông Lâm chuyển dời tầm mắt về phía dây leo tử ngọc. Hắn tưởng tượng ra đủ điều nhưng ngay lập tức bị đập tan, một khúc ca dao không biết từ đâu vang lên.
“Bé Hồ Lô, bé Hồ Lô, bảy trái trên cùng một dây leo, bão táp mưa sa cũng chẳng sợ, là lá la la.”
“…”
“Phì, ta không phải gia gia của ngươi, đi xuống khỏi tay ta mau!”
Cơ thể Bạch Đông Lâm căng ra, tay phải túm lấy dây hồ lô dùng sức kéo, muốn giật dây leo tử ngọc này xuống.
Thầm niệm quét qua, hắn phát hiện vô số rễ của dây leo tử ngọc này quấn chặt quanh xương cổ tay hắn, hoàn toàn không thể rút ra được. Bạch Đông Lâm đen mặt, một thanh đại đao xuất hiện trong tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận