Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 439: Thanh Linh khí nghịch thiên

Bạch Đông Lâm cảm ứng được pháp tức bùng nổ bên trong Linh Khiếu, đôi mắt hiện lên một tia dư vị, thì ra ghi nhớ pháp tắc cũng có thể thoải mái như vậy. “Thì ra đây mới là phương pháp mở ra Thanh Linh khí chính xác, trước kia ta tu luyện không thông, phàm thể nhất giới, Thanh Linh khí muốn giúp ta cũng không tìm thấy nơi để phát huy tác dụng.”
“Khó trách những đệ tử tinh anh của những thánh tông kia ngoan ngoãn ra ngoài chiến trường như vậy, đó không chỉ là quy định cứng nhắc của thánh tông, mà trong đó cũng có đầy rẫy chỗ tốt!”
Trên chiến trường yêu ma quỷ quái nhiều biết nhường nào?
Mỗi ngày chém giết yêu ma quỷ quái ở trên chiến trường, tu vi còn không theo đó mà ngày càng tăng lên sao!
“Vòng tay à vòng tay, là ta hiểu lầm ngươi rồi, ta đi hàng yêu trừ ma ngay đây!”
Lúc này Bạch Đông Lâm cũng không suy nghĩ lung tung nữa, hơn nữa ‘Tâm’ Cửu Hoàn xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ có thể ra ngoài hay không vẫn còn là vấn đề.
Hắn dứt khoát ở lại săn giết yêu ma, thu một lượng lớn Thanh Linh khí!
Lúc này bóng đen cắt qua chân trời bắt đầu ngoi lên tới tấp, xem ra bây giờ áp lực của đám Đại Năng trên trời rất lớn đấy.
Bạch Đông Lâm bỗng trừng mắt, mở toàn bộ cảm giác, thần niệm trút xuống, bên trong đôi mắt bạch quang trôi nổi, cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo, không mạnh không yếu, hắn lập tức biến thành một luồng sáng đen nhanh chóng lướt đi.
Không gian nơi đây đã bị phong tỏa hoàn toàn, Thần Thông Chỉ Xích Thiên Nhai của Bạch Đông Lâm đã không còn chỗ phát huy tác dụng, chỉ có thể dựa vào bay tới tập kích bất ngờ, nhưng có thêm pháp tắc Phong nên tốc độ hoàn toàn không chậm chút nào.
“Giết!”
Thần Hồn giữa mày Bạch Đông Lâm mở mắt, bắn ra đòn tấn công linh hồn, đám quỷ ảnh màu đỏ tươi phía trước chạm vào là chết ngay.
Lúc này hắn chỉ muốn nhân cơ hội kiếm thêm chút Thanh Linh khí, đối phó với đám yêu ma quỷ quái này không cần giảng đạo đức, trực tiếp dùng đòn tấn công linh hồn là được.
Sức mạnh của Linh Hồn Chi Nhãn căn cứ vào Thần Hồn mạnh yếu mà tăng lên, với Thần Hồn thất trọng thiên thần nguyên của hắn nếu thi triển toàn lực thì đến cả tu sĩ Thần Nguyên Cảnh cũng có thể giết!
Đây là một trong rất nhiều át chủ bài của hắn.
Nhưng bình thường hắn không hay dùng lắm, một là không cần thiết, vẫn chưa gặp được đối thủ mà hắn phải sử dụng át chủ bài này, cũng là sợ tạo thành sự ỷ lại, lười biếng tu luyện thể tu căn bản và thân thể Linh Khiếu.
Những ma ảnh màu đỏ tươi trước mặt kia là quỷ quái hồn thể thuần túy, lợi dụng Chí Thiện cộng thêm tấn công linh hồn của Phật pháp, giống như giết gà, cũng không lãng phí chút nào, mỗi một đòn tấn công đều vừa đủ giết chết quái vật.
Đây hoàn toàn dựa vào năng lực tính toán và cảm ứng kỳ diệu của hắn, trong lòng hắn hiểu rõ đối phương tấn công và phòng ngự như thế nào.
Ma ảnh màu đỏ tươi tụ tập thành nhóm mười mấy con bị tàn sát sạch sẽ chỉ trong một lúc ngắn ngủi, tại chỗ còn sót lại mười mấy hạt châu màu đỏ như máu.
Đánh quái rớt trang bị là thao tác cơ bản.
Bạch Đông Lâm giơ tay thu lấy một viên, quan sát cẩn thận, loại quái vật hồn thể này đều có một viên hồn châu, là trung tâm năng lượng của bọn chúng, loại vật liệu này có thể dùng để luyện chế đan dược linh hồn hiếm có.
Thứ này hắn đã gặp được không ít, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy màu đỏ tươi như máu, nói vậy còn có được những đặc tính khác.
Hắn hài lòng gật đầu, bây giờ không có thời gian nghiên cứu, cất trước rồi nói.
Hắn giơ tay hút tất cả hạt châu vào trong tay, ý niệm vừa động, những hạt châu màu đỏ tươi trong tay bị một luồng dao động không tên bao phủ, biến mất trong nháy mắt.
Vẻ mặt Bạch Đông Lâm đột nhiên thay đổi, quay đầu lại đánh ra một quyền, sóng năng lượng khủng khiếp càn quét cuốn lên những mảng đất lớn, bụi bay mù mịt, một bóng người cao lớn vĩ đại như ẩn như hiện, một quyền cuồng bạo như thế vậy mà lại không làm người kia bị thương chút nào.
Bụi mù rơi xuống, bóng người cao lớn kia dần dần hiện ra rõ ràng, sau khi Bạch Đông Lâm nhìn thấy thì ngạc nhiên kêu lên: “Tiền bối?”
Bóng người kia đúng là Lưu Đông Xuyên, lúc này đang nhìn Bạch Đông Lâm với ánh mắt nóng bỏng, giống như đang nhìn một món báu vật tuyệt thế.
“Tiểu huynh đệ, ngươi, vừa rồi sao ngươi làm được vậy?”
Vị đại năng Quy Nhất cảnh lục trọng vậy mà lúc này nói chuyện có hơi run rẩy, có thể thấy được trong lòng đang sóng to gió lớn cỡ nào.
“Ầy, tiền bối, vãn bối không biết ngài đang nói cái gì.”
Bạch Đông Lâm khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng ngạc nhiên, quả nhiên đại năng Quy Nhất mạnh thật, e là từ sau khi vị đại nhân này từ tâm đỉnh xuống vẫn luôn theo sau mình.
Nếu không phải vừa rồi không biết vì sao hắn ta kích động, làm lộ ra hơi thở, thì hắn vẫn sẽ không nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận