Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 501: Sự xuất hiện của những người yêu nghiệt

Khẽ lắc đầu, thu ánh mắt lại, người này làm sao cũng không liên quan đến hắn, chỉ cần đừng đến trêu chọc hắn là được. Ầm! Đùng!
Dưới ánh mặt trời chói chang, lại vang lên một tiếng sấm kinh thiên, một tia sét vàng tím lóe lên, đột nhiên hiện lên một tòa bảo tháp màu vàng tím cao tới vạn trượng, liếc nhìn qua, khoảng chừng ba mươi sáu tầng, màu tím của sấm sét vẫn còn quanh quẩn, khí thế bất phàm.
Bảo tháp vàng tím hơi lóe lên rồi biến mất không thấy, tại chỗ chỉ để lại vài bóng người đứng giữa khoảng không, sắc mặt lạnh nhạt.
Mấy người dùng bảo tháp mà đến này, đều mặc một thân đạo bào, khuôn mặt trắng mượt mà như ngọc, hào quang tỏa sáng vây quanh, người cầm đầu mặc đạo bào màu tím, tuổi đã hơi lớn, dường như cũng không phải trưởng bối của mấy đạo nhân trẻ tuổi ở sau lưng, từ thần thái của mấy người đó có thể nhìn ra rõ ràng.
Đạo nhân mặc áo bào màu tím tiến lên một bước, vung phất trần, làm một động tác vái chào, cất cao giọng nói: “Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Tử Lôi Sơn Lôi Viên Tử, bái kiến chư vị đạo hữu.”
“Bái kiến đạo trưởng!”
“Đạo trưởng hữu lễ!”
Rất nhiều tu sĩ cũng không dám chậm trễ.
Vội vàng đáp lễ, Đạo Môn chính là đứng đầu của Khí tu, mà đạo sĩ của thiên hạ này, ít nhiều đều có quan hệ với Đạo Môn.
Tuy rằng Đạo Môn luôn luôn tuân theo đạo “Thuận theo tự nhiên”, nhưng thực lực của nó chính là hàng thật giá thật, những đạo sĩ này có thể không quan tâm, nhưng ngoài mặt thì bọn họ lại không thể không làm.
Lôi Viên Tử dẫn theo vài đạo sĩ trẻ tuổi, đứng giữa không trung, trầm mặc không nói.
Mặc dù không có vẻ kiêu căng, nhưng cũng không để ý tới sự nhiệt tình của mọi người, không lạnh không nóng, không ngạo mạn.
“Nói ta là phàm trần là ta không phàm, nói ta là Phật lại không phải Phật, không Phật tức có Phật, là phàm lại không phàm…”
Tiếng hát Phật pháp mơ hồ mà truyền đến từ nơi sâu trong sa mạc, thanh niên hòa thượng toàn thân mặc áo bào màu trắng, giữa mi tâm có một nốt ruồi son, trên làn da trắng mượt mà mơ hồ có ánh sáng màu vàng của Phật bao quanh.
Mỗi một bước đi xuống của thanh niên hòa thượng đều có cát vàng nóng rực tự động hội tụ, hình thành từng đóa hoa sen, đỡ lấy đôi chân trần.
Tốc độ cực nhanh, tựa như khoảng cách bị thu ngắn lại, một khắc trước còn ở ngoài chân trời, sau một khắc đó thân thể đã đứng trước mặt mọi người.
“Nam mô A Di Đà Phật!”
“Bần tăng Ngộ Phàm, bái kiến chư vị thí chủ.”
Ngoài mặt thì mọi người nhiệt tình đáp lại, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, rốt cục là lần này Sa Hải Tuyệt Cung xuất thế đã xảy ra chuyện gì?
Theo như trước kia, không nên thu hút nhiều tu sĩ yêu nghiệt như vậy chứ!
Chỉ là một lúc đã kéo Dực Thần Cung, Đạo Môn, tu sĩ Phật Môn, tiếp theo còn có nhiều tu sĩ liên tục không ngừng chạy tới.
Trong lòng không ít người vẫn còn than khổ, xem ra chuyến đi Tuyệt Cung lần này rất có khả năng sẽ không thu hoạch được gì, chỉ có thể làm nền cho những yêu nghiệt này, nhặt chút thức ăn thừa mà người ta chướng mắt bỏ qua.
Vai gánh Đại Nhật bước lên trên khoảng không mà đến.
Điều khiển hàng vạn đạo kiếm quang hóa rồng mà đi, kiếm tu chân truyền của Trảm Đạo Kiếm Tông, kiếm mà không phải kiếm.
Cưỡi mãng xà bảy màu to lớn, phá đất chui lên từ sâu trong lòng đất, là Xích luyện ma nữ đến từ “Địa Tâm Độc Hải”, Độc Nha Miểu Miểu.
Đến từ Nho môn, một trong tám học viện lớn, có danh xưng là Tiểu Thi Tiên…
Đội ngũ khắp nơi thay phiên nhau xuất hiện, trong khoảng thời gian ngắn đại mạc Ma Á Viêm Viêm, náo nhiệt chưa từng có.
Rất nhiều thiên tài yêu nghiệt đến từ các thế lực khắp nơi, khí tức vô hình tràn ngập ra, toàn bộ vùng đất hư không rộng lớn đều cực kỳ áp lực.
Dưới ý chí vô hình áp bách, không ít tu sĩ tự biết thực lực không đủ, lâm trận lùi bước, thần sắc ảm đạm, lặng yên rút lui.
Cạnh tranh đã bắt đầu, cả khi Tuyệt Cung còn chưa xuất thế.
Ào!
Sa mạc kịch liệt chấn động chậm rãi dừng lại, biển cát vàng vô biên vô hạn, bắt đầu chậm rãi xoay tròn.
Một vòng xoáy hình thành từ cát vàng nhanh chóng mở rộng, ngàn dặm, vạn dặm, xoáy cát mở rộng cho đến hàng trăm ngàn dặm mới chậm rãi dừng lại.
Ầm ầm!
Tiếng vang như sấm vọng ra từ trung tâm vòng xoáy, kịch liệt chấn động, khí tức khủng bố tràn ngập, hư không sụp đổ từng tấc một.
Vẻ mặt chúng tu sĩ vây quanh hoảng sợ, liên tục lui về phía sau.
Một tòa cung điện khổng lồ chiếm cứ toàn bộ vòng xoáy cát vàng chậm rãi dâng lên.
Toàn thân cung điện do kim loại đen kịt đúc thành, mặt ngoài khắc vô số phù văn thần bí phức tạp huyền ảo.
Ánh sáng đen tối vây quanh toàn bộ cung điện, thứ ánh sáng đen đó dần dần hội tụ ở quảng trường trước cung điện, một tấm bia đá khổng lồ từ từ dâng lên.
Bên trên viết: Thần thông không bằng số trời; tuyệt thiên tuyệt địa tuyệt tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận