Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh

Chương 957: Mở ra toàn bộ linh khiếu

Lần thứ nhất hắn hiểu ra đạo tâm là tại thời điểm hắn rời khỏi Hắc Ngục, giúp hắn triệt để buông xuống chấp niệm đối với ‘khí tu chi đạo’. Lần thứ hai là tại bên trong Trấn Ma Thần Điện, khi hắn sa vào huyễn cảnh ‘phệ huyễn yêu’ khủng bố đã giúp hắn hiểu ra nỗi sợ hãi nằm sâu trong nội tâm của mình, từ đó ý chí cầu đạo của hắn đã rất kiên định. Còn lần này ý chí của hắn đã đánh phá sự trầm luân, sau khi phá đi vô tận đạo chướng bao phủ thì bản ngã đạo tâm của hắn đã triệt để thăng hoa!
“Cái Kỳ Đạo Điện này thật đúng là quỷ dị…”
Ánh mắt Bạch Đông Lâm trở nên xa xăm, hắn cảm giác được rất nhiều ý chí kia tuyệt đối không phải là hư giả, mà đều là bản ngã ý chí chân thực.
“Ta chỉ sợ cái hồ nước này chính là chỗ giao hội của vô số tuyến thế giới, cho nên nó mới có thể quán xuyên vô số tuyến thế giới để hội tụ lại vô số bản ngã ý chí của ta! Chà, thực sự là quá lợi hại!”
“Tốn 500 vạn điểm cống hiến là rất tiện nghi! Không hề thua thiệt!”
Bạch Đông Lâm thản nhiên đứng dậy và mang ý vị thâm trường liếc nhìn hồ nước. Sau đó hắn giơ tay vạch ra cánh cửa ánh sáng và rời khỏi Kỳ Đạo Điện.
Chỉ trong giây lát hắn đã xuất hiện tại ngoại giới. Bạch Đông Lâm suy tư trong nháy mắt và hắn quyết định đổi một chỗ khác để đột phá, vì hắn không muốn làm ra động tĩnh quá lớn. Tuy hắn không sợ phiền phức nhưng hắn cũng khó rảnh tay để đi ứng phó.
Bạch Đông Lâm hơi chuyển động ý nghĩ một chút rồi mở ra thông đạo Duy Độ. Hắn vừa sải bước ra thì đã xâm nhập vào bên trong vũ trụ hư không.
Đã trở thành Nghị Viên Cực Đạo nên quyền hạn của hắn đã hoàn toàn mở ra, đối với Cực Đạo Thánh Tông thì hắn cũng càng thêm hiểu rõ toàn diện. Do vậy hắn mới không chút kiêng kỵ khi sử dụng thế giới Duy Độ.
Đây là một nơi tinh vực tĩnh mịch, không biết nơi này đã nhận phải loại tai nạn gì lan đến mà một phương siêu giới tinh hệ có hơn một tỷ tinh hệ như này nhưng lại không hề có một ngôi sao có sự sống nào tồn tại.
Tại một nơi hoang vu không có người tu luyện thì cũng không có gì phải sợ khi nháo ra động tĩnh lớn. Thân ảnh Bạch Đông Lâm nhảy vọt trong hư không, sau đó hạ xuống một khỏa hài cốt đại nhật tĩnh mịch. Đây cũng là nơi gọi là Trung Tử Tinh.
Thân thể lưu chuyển thần quang, tuy lực lượng khủng bố nhưng chỉ làm cho nhục thân của hắn khẽ run lên chứ không hề ảnh hưởng gì. Hắn khoanh chân ngồi xuống bề mặt của tinh thể đen nhánh và chậm rãi nhắm hai mắt lại.
5000 khỏa Linh Khiếu ẩn tàng kia cuối cùng đã bị hắn cảm giác được hoàn toàn và đồng thời khóa chặt. Hiện tại hắn chỉ cần mở chúng ra là được.
« Dựng Thần Chú Ma Chân Kinh » bên trong “Kỳ Điểm Bạo Tạc Khai Tịch Pháp” là thứ cực kỳ lợi hại. Nó không chỉ có thể dùng để mở ra không gian Linh Khiếu trở nên to lớn vô hạn như vũ trụ, mà chỉ cần cảm giác ra được Linh Khiếu ẩn tàng tồn tại thì liền không có thuyết pháp không thể sáng tạo, mà chỉ là chết đi bao nhiêu lần mà thôi.
Ong!!!
Trước ngực Bạch Đông Lâm quanh quẩn bạch quang, bảo thạch không gian màu xanh biếc bay lên bồng bềnh, sau đó nó tương liên với Linh Khiếu thời gian ẩn trong thể nội. Nó rung động vù vù và phát ra vô tận lục quang hóa thành quang kén bao trùm chặt chẽ thân thể hắn.
Thời gian bị vặn vẹo, thời gian trên thân Bạch Đông Lâm nhanh thêm mười lần, bên trong quang kén đi qua mười ngày thì ngoại giới chỉ mới trôi qua một ngày.
Hắn chỉ vừa mới trồng xuống hạt giống pháp tắc không lâu cho nên tất nhiên hắn làm không đến loại cấp độ này, tất cả đều nhờ lực lượng thời gian của bảo thạch, còn hắn chỉ là thôi động nó mà thôi. Vả lại gia tốc mười lần đã là cực hạn mà hắn có thể làm đến.
Ầm!!!
Vận khí không quá tốt nên lần sáng tạo thứ nhất đã chấm dứt do thất bại. Mắt xích Linh Khiếu bạo nổ và lập tức hắn bị nổ thành hư vô. Loại tình huống này hắn đã trải qua trăm vạn lần, cho nên nội tâm hắn đã sớm có chuẩn bị. Vì vậy hắn không thèm để ý chút nào mà sau khi phục sinh trong giây lát thì hắn liền tiếp tục thôi động kỳ điểm bạo tạc.
Một năm sau, trong thời gian gia tốc đã qua đi mười năm.
Những Linh Khiếu ẩn tàng sau cùng có xác suất thành công cực kỳ thấp.
“4998, 4999…”
“5000!”
Bạch Đông Lâm dũng mãnh mở ra hai mắt, thần quang óng ánh, mục quang diệu nhãn đến tột cùng, hắn gầm thét chấn vỡ hư không.
“129600 khỏa Linh Khiếu! Mở!”
“Nhất nguyên!”
Ầm ầm ầm!
Thể nội hắn nổ vang một tiếng, tự mình khai thiên tịch địa, tự mình sáng thế, và cũng tự mình diệt thế.
Tất cả ngôn ngữ, tất cả miêu tả đều không thể hình dung được cảnh tượng như vậy.
Bạch Đông Lâm đã không còn ý thức, trong giây lát liền trầm luân vào bên trong một màu đen kịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận